Thứ Tư, 18 tháng 6, 2008

Tôi và báo chí

Là chủ một doanh nghiệp tèng tèng, kỹ năng yếu mọi mặt, biết rõ mình là ai? đang làm gì?nên tôi chịu khó bù đắp kiến thức bằng cách đọc sách báo truyện (ta ,tây) thơ văn hò vè đại loại là không chừa thứ gì. Thấy gì hay ghi chép vào sổ tay nhằm có gì bắt chước, dần dà tôi phân biệt được thế nào là thông tin kinh doanh, thông tin báo chí, thông tin hành lang, tin vịt, có điều tôi chưa đủ trình độ phân biệt thế nào là văn hay văn dở, thơ hay thơ tồi. Tôi cho rằng người mà viết được hàng trăm chữ là thuộc loại đại tài , lác lác xì ra thơ như ăn cơm nguội.
Bởi vậy khi ra đường nghe ai bàn về thơ văn chử nghĩa tôi nể lắm, hết sức chăm chú nghe nhằm học tập, nhất là được chính các nhà văn, nhà thơ, nhà báo tiếp chuyện, trên cả tuyệt vời, có bận được một nhà thơ đọc cho nghe bài ruột dài hơn mấy chục dòng nể quá tôi xin chịu dăm bầu bia để tỏ lòng bái phục.
Chơi rồi nhiễm, tôi cũng cố làm thơ, đây nhé : ( chủ đề xin đặt sau)

Em đầu dốc .nhìn lên
Với khoảng trời vàng óng

Anh cuối dốc .nhìn ngang
Một vòng tròn cố định

Đầu ! cuối dốc.

Xa không xa.
Gần không gần.

Vẫn là khoảng cách.
Hãy lên đây với em.

Gần trời em đi đi
Thiên đường hơn trần gian

Bài thơ trên nghĩ mãi, không biết lấy chủ đề là gi? bèn lấy đại chủ đề là Dỡ tình, có nghĩa là tình dỡ dỡ, ươn ươn.(chữ dỡ dấu hỏi hay ngã)

1 nhận xét:

Nguyễn Thị Hoa Thơm nói...

Con ko rành về thơ nên đọc bài của chú ko hiểu được thấu đáo, chỉ thấy nó hay hay ngồ ngộ y như cái cách của chú vậy!
Nhưng mà chữ "dỡ dỡ ươn ươn" chú sửa lại đi, phải là "dở dở ương ương" mới đúng chứ!