Thứ Ba, 3 tháng 6, 2008

Gíống " Hê Ming Quay"

Sống làng nhàng, vật vờ, ngô khoai lẫn lộn được vợ nuôi cơm đâm ra hoang tưởng, chẳng ra nghề gì cuối cùng thấy viết, vẽ là dễ nhất. Muốn viết, vẽ chỉ việc cầm viết,cọ lên rồi mặc sức viết, vẽ, bỏ thời gian tẩy tẩy xóa xóa đã đời rồi xem lại , tác giả gật gù: Ừ ! thế chứ.Tác phẩm mình có thua gì Hê ming Quay, Pi cát Xô. Viết, vẽ mãi, gởi mãi cuối cùng cũng được báo đăng đúng một bài.
Thế là tự phong: đại họa sĩ, nhà thơ kiêm nhà văn, quên ăn quên ngũ, làm việc lơ mơ, vợ con kình cãi mãi phát ớn nên tuyên bố cách ly coi như người thừa.
Bỗng một hôm vợ lạnh lùng phán: Không nuôi cơm ông nữa. Thế là mộng văn chương xẹp lép, vợ không nuôi chỉ có nước toi. Có bữa cơm vợ nhìn lom lom, miệng thong thả nhả chữ: Viết lách gì rặt những từ: "Rồi - thì - là - nhưng - cũng" đến chó chã thèm xem. Tôi chúi mặt vào chén cơm, cổ họng đắng nghét.
Mất ngủ, tôi thế còn đỡ, có ông còn tệ hơn nhiều, viết cái tạp văn không ra hồn mà đòi viết tiểu thuyết sáu bảy trăm trang.

Không có nhận xét nào: