Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2008

Cúp Điện

Đang giữa mùa hè, gió bận du lịch tận hawai, nhà đèn nổi điên cắt điện cái bụp, tối xẩm mờ mờ, cơm chưa nấu, đèn dầu chưa mua dầu, nóng khủng khiếp người nhà mặt tiền túa ra cửa ngồi nằm tránh nóng, nhà nhà trong hẻm dắt díu ra đường lộ hứng gió .
Cúp điện đột xuất có cái hay của nó, tạo thuận lợi để cư dân cả xóm được dịp tụ lại tán dóc trời biển với nhau.Lão Tấn nhà ở cuối hẻm, trùng trục đánh cái quần lửng lặc lè cái bụng chửa lên xuống dọc vĩa hè như người bị trời hành, cô Tám diện áo hai dây cổ rộng thùng thình, chân đánh đu đưa ra vẻ để cho mát, chứ thật tình muốn khoe cặp chân đầy ghẻ của mình, đứng tán chuyện với ông hàng xóm mà cái hông ẹo ẹo thấy muốn đá một phát cho đỡ ngứa mắt, còn tôi dỡ dang viết blog trên com piu tơ, thừ một lát trước cục sắt tối thui, điện nước kiểu này ý tưởng chẳng khác gì khói nấu cơm bằng củi. Bực cái mình, tuột cái quần pyjama cho đỡ hầm rồi xách cái ghế ra ngồi đồng như thiên hạ, chẳng biết làm gì, đành mở to hai con mắt quan sát sinh hoạt chung quanh.
Ồ ! mà hay thật, có một hình ảnh làm tôi mãi xót xa, trời nóng nên trẻ con được ưu ái nhất, ngay trước vỉa hè nhà tôi có một cặp vợ chồng đang chăn một đứa bé khoảng 7 tuổi, cứ mãi sợ nó nó băng ra đường xe nó liếm cho thì mất đứa con cầu tự, trong thời khắc đấy vừa có một đứa bé trạc trên dưới 7 tuổi, tay cầm tập vé số lò dò đi tới, dáng vẻ ốm yếu mệt mỏi, nó nhìn lom lom cảnh vợ chồng nhà nọ đang chăm bẳm một đứa trẻ như mình, có lẽ nó thấy lạ, nó vừa đi vừa nhìn nhưng có cái khác là qua được một đoạn nó chợt quay người lại đi lui để được tiếp tục nhìn, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng, khát khao.
Bực cái mình. cảnh đời ngược ngạo nhiều vô kể, có viết hàng ngàn chữ cũng thừa. Đúng là bực cái mình.

Không có nhận xét nào: