Thứ Hai, 23 tháng 6, 2008

Tình cu

Thường sáng sớm, tôi có thói quen ngồi đồng trước cửa để quan sát mọi sinh hoạt khởi đầu của một ngày, bên kia đường ngang tầm với căn gác gỗ tôi sống có làn điện cao thế băng qua, Mặc kệ những ồn ào bụi bặm, xe cộ ầm ào dưới đường nhựa, trên làn điện cao thế cặp cu vẫn vô tư ngã ngớn, phía dưới là tàn cây hoa sữa rậm rạp. Chúng ngó nghiêng như giận hờn rồi chợt tung cánh biến mất trên trời cao.
Thật nghịch ngợm chúng bay vút trở lại, ngó nghiêng rồi biến mất, rồi trở lại ngó ngó vào nhau. Cườm trống xòe cánh lật phật tỏ vẻ bực mình : Sao cườm cứ theo anh ?. - Cườm mái dè dặt : Đâu có chổ để em về. - Thế ! lâu nay ở đâu ?. - Em ở gần đây, giờ gia đình ấy xuất cảnh rồi. - Sao họ không mang cườm đi ? - Ai biết, chắc họ không muốn.- Giờ cườm tính sao đây ?- Không biết, có lẽ em theo anh. - Không được đâu anh một thân một mình cườm theo sao tiện. Cườm mái lắc lắc mình:- Vậy em biết về đâu?. - Khó nhỉ, thôi được từ nay cườm theo anh khổ ráng chịu nghen.
Thời gian tiếp theo, cặp cu biến mất, khỏang nữa năm sau chúng xuất hiện trở lại, vẫn trên làn điện cao thế quen thuộc, bên cạnh chúng là cặp cu con bé tẹo xinh xắn, trông chúng vô tư và vô cùng hạnh phúc.
Một khỏang thời gian lặng đi, câu chuyện "tình cu" vẫn chưa chấm dứt ,sự có mặt thường ngày của cặp cu này luôn làm tôi thắc mắc. Tại sao giữa một lòng thành phố tấp nập, đông đúc ồn ào xe cộ chúng nó vẫn bình thản một cách lạ kỳ, tưởng chừng như không điều gì có thể tác động đến bọn chúng. Con người, xe cộ, âm thanh những yếu tố này đối với chúng không là cái gì cả, vẫn cứ lanh quanh ở đọan có làn điện cao thế. Được nhìn những cánh chim lao chao trên không trung hàng ngày, tôi cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn. Cuộc sống quá phức tạp, muốn đạt được sự đơn giản quả không dễ chút nào, sân si, buồn giận ganh đua biến con người thành những cổ máy vô tri, sống với nhau chẳng khác gì đang diễn một vở kịch.

Không có nhận xét nào: