Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

Ký sự: BẠN VĂN, THƠ

Phải dứt khoát rằng: Những gì mà các bạn văn, thơ đất Phú làm được chẳng kém ai so với "đa, đề" văn chương mọi miền.
Nhằm tỏ bày ngưỡng mộ khiến tôi liều chấp bút, không liều thì biết đến chừng nào mới có ký sự bạn này. Thôi thì: có biết, có quen, có sao ghi thế, có gì thêm bớt sau, chã mắc mớ gì.
CỐ NHÀ THƠ TUỔI TÝ
Dù gì người sống nên dành cho người về với trời cao một sự tưởng nhớ trịnh trọng, còn người trót ra đi thì toàn quyền định đoạt con đường của chính mình. Về với phật hay về với nước chúa thì tuỳ thích.
Tôi và cố nhà thơ ở gần nhau, tình huynh đệ hơn hai mươi năm, nhiều kỷ niệm. Gạt qua một bên sự chức danh công vụ, chỉ nói đến chất thật của cố nhà thơ: Đỗ như Phước, thơ ca họ đỗ chủ yếu là gieo theo vần, miễn đọc nghe xuôi tai là được, một năm mười hai con giáp bất kể đến giáp nào chỉ việc đưa bút lên là xong ngay bài thơ của giáp đấy, ngay cả lúc mắc bịnh nan y phải vào tạm trú bệnh viên vẫn hỉ hả làm thơ tả bịnh của chính mình.
Một tâm hồn lạc quan đến phút chót của tận cùng đời người, câu cửa miệng của nhà thơ này là đừng quá cầu toàn với hiện tại. Chính cái sự không cầu toàn đấy mà suốt cả cuộc đời của mình nhà thơ chuyên trị nghề hữu hảo, hết hữu nghị Việt- xô đến hữu nghị Việt- Cu ba, và cũng chính cái sự biết chấp nhận những gì mà cuộc sống ban cho, nhà thơ đã cả gan thách thức căn bịnh khó chữa một khoảng thời gian cực dài. Thật kỳ tài và đáng nể. Thôi thì ông cố nhà thơ tuổi tý ơi, xin ông hãy bình yên về với vĩnh hằng.
Hàng năm đến tết Nguyên tiêu sẽ có người thay ông đọc lại những bài thơ gieo vần của ông đấy. Xin trịnh trọng cúi chào.
CỐ NHÀ THƠ "LÊ THIỆN NGÂN"
Đời người như bóng câu cửa sổ, trời kêu ai nấy dạ. Lê thịên Ngân cũng đột ngột từ giã anh em để về trời, còn lại là sự nhớ."Thiện Ngân" là tiền sạch, nhà thơ này đã sống y chang như cái tên, cuộc đời điềm đạm ít bon chen hung dữ, chơi với bạn bè có trước có sau, thơ văn đậm chất từ bi, nghe đâu trước tham gia cửa thiền sau xét lại chã chút căn tu, đành về lại đời thường tiếp bước thơ ca.
Ông Ngân à! những dòng ký sự này chỉ là chợt nhớ, chợt nghĩ,chợt thương để tưởng đến những bạn văn thơ đất Phú mà trong đấy có ông. Ở đây không lời cao bóng cả, chúc tụng vô hồn mà là cái gì đấy thì tự bản thân ông cũng thừa hiểu, bởi giờ đây ông đã là gì? ông có biết không?. Tuy ông không còn nói, không còn nghĩ, không còn làm thơ nữa nhưng vẫn thừa hiểu những gì mà bạn ông muốn nói, bởi ông đã là "Ma" mà ma luôn có những năng lực siêu phàm, có đúng không. Hử.
Rồi sẽ có một ngày các bạn ông có mặt đầy đủ bên mộ ông để quần tụ một bửa cho đỡ nhớ, riêng ông uống không được thì bọn tôi rắc rượu lên mộ ông,hưởng được cái hương hoa cũng quý lắm rồi. Thôi xin nghiêng mình chào ông.
"NHÀ VĂN" NGÔ PHÚ THUẬN
Phải dùng đến từ "Lão" để gọi đến ông nhà văn này, dù sao đã lắm tuổi thuộc hàng trên hưởng dương. Không phải đương nhiên lão được bạn bè phong cho chức danh "nhà văn" không cần thẻ một cách hoành tráng. Do xét thấy hành trình viết lách của lão khá bầm dập trần ai, nhiều lận đận khốn nạn vì đói rách triền miên, đi đâu cũng phun đầy đói nghèo. Chính thế lão mới quyết "rắp tâm" tìm đường "cải tổ", lão này trước đây bạ gì viết nấy, truyện ngắn, truyện dài, ngay cả món thơ ca cũng đâm đầu vào chẳng trúng trật gì nên khổ là chí phải, muốn gì thì gì cũng cần có chất "Pro" mới nên cơm cháo.
Khổ quá, đói quá riết cái đầu cũng buộc ló "khôn", lão đã tìm ra được "lộ trình" để "cải tổ" món truyện ngắn. Đấy là đi ngược lại những gì thiên hạ đã làm, mà quả thật thiên hạ cho "có" lão bảo"không", thiên hạ đồ rằng hạnh phúc thì lão phản trở ngược là làm gì có hạnh phúc trên đời này tỷ như đặt vấn đề "đã có ai thấy phật bao giờ".
Văn của lão nhiều ý, đa nghĩa, ác nhiều hơn thiện, moi móc tủn mủn nhức óc đến độ ban giám khảo báo văn nghệ chịu hết xiết đành cho lão cái giải nhất với hai truyện tầm tầm buổi sáng biến mất và cơm chiều.
Thế là đột phá thành danh, có hàng đặt liên miên, chẳng mấy khi rỗi rãi la cà với anh em, lại nghe đâu truyện được dịch sang tiếng tây tiếng mỹ nữa mới đúng là "ác"
"Nhà văn lớn" tất nhiên cái gì cũng lớn không khéo lại trở Thành "Học giả" chứ đùa à. Chào ông.
"NHÀ THƠ LÊ ANH"
Tổng quan mà xét thì anh này đáng được phong là "Nhà thơ dơ nhất việt nam", bộ dạng thường trực luộm thuộm thều thào, có thể kết luận đối với Lê anh thì đất phú này không có người nào gọi là xấu cả, gặp ai đôi lần, có thành bạn hay không lê anh vẫn chốt thẳng đét: "Cái tay đấy tốt lắm". Đấy! một con người của thơ ca, một cuộc đời lận đận thất bại nhiều hơn thành công, quanh năm được vợ hầu, chỉ biết nhìn sông đón gió tạo hứng để viết những lời thơ rặt chất phú yên như: Gió nồm xanh, say thơ dưới chân tháp cổ.....
Nhà thơ lê anh là người luôn được nhớ, được mời trong những dịp giỗ, tiệc và y như rằng nhu cầu phải đọc thơ trong những lần như thế đã ăn sâu vào máu thịt, không được đọc toàn thân đâm ngứa ngáy, luôn nhấp nhổm đề nghị được đọc thơ, để được tự sướng, mặc dù biết rằng lúc ấy mà đọc thơ là tréo cẳng ngỗng, là tra tấn người nghe, nhưng lê anh cóc biết và chỉ biết rằng tôi đây cần phải đọc thơ, thế thôi.
May thay độ rày nhà thơ ta có phần chững lại bớt thói bạ đâu cũng xì thơ. Bạn bè mừng. Xin hết sức cảm ơn.

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008

KHI PHÁI YẾU SẦN SẦN

Đàn bà?
Là phái yếu, là chuyện xưa. Nay phái yếu không yếu nữa, trong nhà, ngoài đường, xã hội phái yếu lấn lướt thấy rõ với hai con số: 98%.
Hết sức chủ động trong quan hệ xã giao khi tiếp khách, uống bia, rượu điệu đàng hơn ngày xưa nhiều.Tân gia, sinh nhật, tiệc tùng miễn cái thứ nước ngòn ngọt có ga vớ vẩn, Ken

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2008

CON "CHÂU" ĐÂU RÙI ?

Gần giáp tết,Thằng cháu ngoại miệng còn hôi sữa ngọng nghịu điện thoại về: Ông "Chại" ơi tết này dắt con đi "chấy" con "châu", mẹ nó ở bên cạnh phiên dịch: Ông ngoại dắt con đi thấy con trâu.
- Được, ông "chại" sẽ dắt con đi "chấy" con "châu".
Hứa rồi tôi mới thầm lo trong bụng, lâu nay cơ giới hóa đồng ruộng, bò thì có thấy chứ trâu đào đâu ra, thế là đi đâu tôi cũng hỏi: