Sáng sớm, xe tang đi qua, kèn trống bi ai não nuột, mặt đường vươn vãi những tờ vàng bạc dành cho người quá cố.
Tờ vàng bạc có hai màu, sấp trắng, ngữa vàng, với đoạn đường ngắn, xe tang đi qua, người nhà hào phóng tung lên không gian hàng trăm tờ vàng bạc, để cho nắng sớm có cơ hội vuốt ve lên những tờ sấp ngữa như an ủi một số phận, một cuộc đời lận đận.
Tờ vàng bạc có hai màu, sấp trắng, ngữa vàng, với đoạn đường ngắn, xe tang đi qua, người nhà hào phóng tung lên không gian hàng trăm tờ vàng bạc, để cho nắng sớm có cơ hội vuốt ve lên những tờ sấp ngữa như an ủi một số phận, một cuộc đời lận đận.
Những chiếc xe honda vụt qua , có chút gió dăm tờ sấp ngữa lăn theo chút đỉnh rồi dừng lại, những ô tô lướt qua, nhiều chút gió cộng lại cuộn hàng chục tờ sấp ngữa vút lên cao, nghễu nghện tung hoành với trời đất rồi hạ cánh xuống những gốc cây bên vệ đường. Giây lát sau mặt đường sạch trơn bóng loáng không chút dấu tích gì của những tờ sấp ngữa dành cho người đi xa.
Đấy ! Vàng bạc đấy hãy xài đi cho thỏa chí tang bồng.
Đấy ! sống cả đời bon chen, cuối cùng chỉ là ảo ảnh.
Bà vợ mặc áo tang, trở về sau khi lo cho chồng mồ yên mả đẹp. bà đứng trước cửa nhà bần thần, chợt thấy tờ sấp ngữa còn sót lại vương trên bậc thềm, bà lại gần định nhặt lấy, nhưng có một điều làm bà chú ý. Tờ giấy nằm sấp, màu trắng.
Thế là đúng rồi ông chồng ạ ! cả đời ông vàng chạch, đeo đuổi những gì không tưởng, huyền hoặc CHẲNG NÊN CƠM CHÁO GÌ ? giờ đây về với vĩnh hằng bằng một màu trắng tinh khôi thì còn gì hạnh phúc hơn, hãy rủ bỏ tất cả ông ạ, hàng ngày tôi sẽ cúng cơm ông, bình sinh ông thường thích gì? thịt heo, thịt chó, thịt gà, không phải à, thế thì rượu có phải không? tờ sấp ngữa trên tay bà rung rinh, đúng rồi, ừ thì rượu, tôi sẽ để trên bàn thờ ông hẳn một can rượu. Tờ sấp ngữa trên tay bà lại rung rinh. Sao ?, không chịu à. Thôi thì hẳn một chai rượu ngoại được chưa ?.Tờ sấp ngữa im lìm. Bà vợ nở nụ cười mãn nguyện:
- Chỉ một chai trên bàn thờ thôi nghen ông, thêm một giọt cũng không bao giờ có.
Bà vợ thay đồ tang, mặc cái váy vào, lại bàn thờ thắp cây nhang cho ông rồi xách xe đi miệng lầm bầm như khấn vái: Tôi phải sống ông ạ, đời còn quá đẹp, phần ông, ông hãy ngủ đi.
Tiếng xe nổ dòn dả, một nụ cười trên môi, một cây nhang vừa thắp, một sinh linh về với trời cao.
Hết sáng là chiều, hết chiều đến tối, hết tối là xong một ngày, mai là ngày mới cứ thế tiếp diễn, ai số chết sẽ chết, ai sống sẽ sống. Không có ông ,vành môi tôi vẫn tô son hàng ngày, vẫn phải cười tươi với thế gian khốn nạn này. Trên bàn thờ ảnh người đàn ông có mái tóc dài bạc quá nữa hình như đang nở nụ cười mím chi.