Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008

Lung tung bút

Đối với người chuyên viết thì cho là tạp văn, tạp bút, tản mạn nhàn đàm. Vân vân và vân vân, riêng tôi thì chịu, viết xong ngẩn tò te chã hiểu đang viết cái giống gì? đành phải ép uốn tạm cho là lung tung bút. Xưa nay tôi vốn ghét tính cứng ngắt, mòn sáo, thường chưa hết câu: phẩy, hết câu: chấm. tôi thì không thế, thường thì xe đang chạy nhanh buộc thắng gấp tất nhiên xe phải "lết" đi một đoạn có khi tay lái yếu ngã dập mặt. Tôi thuộc loại "Lết" đấy và chấp nhận ngã dập mặt. Viết cũng như thời trang, hết khôn dồn ra dại, nằm mơ thấy con gà mọc sừng, đùng đùng ngồi dậy viết có con gà mọc sừng, chứ viết con gà không sừng thì ai không biết. cảm xúc phải thăng hoa. viết văn theo mẫu thì đi trường "Nguyễn Du". Vậy ai lỡ đọc thấy chướng thì xin đại xá cho. Xin cảm ơn
Đã viết được như sau: ( xin xem Log của đào đức tuấn)
1. Những gì sau con gái đi lấy chồng.
2.Cá kèo nam bộ
3. Cuộc tình ở Eo Gió
4. Nhà "Văng"
5. Ngoi lên để mà bước đi
6. Bốn tích tắc đồng hồ
7. Cà phê với phái yếu
8. Có chút đỉnh phân bì
9. Cội dương già
10. Cơm nhà
11. Con đường nào đẹp nhất
12. Con "châu" đâu rùi
13. Dán nữa vầng trăng
14. Đi cúp tóc
15. Ngợ sĩ
16. Đột phá trên mâm rau
17. Khi phái yếu sần sần
18. Mùa ủ dột
19. Ớt hiểm rừng
20. Sém là nghệ sĩ
21. Cứu hộ áp thấp
22. Chuyện của mướp
23. Rời chùa xuống phố để tu
24. Ông rượu dạo
25. Tư ruồi trồng hoa tết

26. Leng keng

27.Thăm núi đêm Noel

28. Hãy trãi lòng rộng hơn

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

Ký sự: BẠN VĂN, THƠ

Phải dứt khoát rằng: Những gì mà các bạn văn, thơ đất Phú làm được chẳng kém ai so với "đa, đề" văn chương mọi miền.
Nhằm tỏ bày ngưỡng mộ khiến tôi liều chấp bút, không liều thì biết đến chừng nào mới có ký sự bạn này. Thôi thì: có biết, có quen, có sao ghi thế, có gì thêm bớt sau, chã mắc mớ gì.
CỐ NHÀ THƠ TUỔI TÝ
Dù gì người sống nên dành cho người về với trời cao một sự tưởng nhớ trịnh trọng, còn người trót ra đi thì toàn quyền định đoạt con đường của chính mình. Về với phật hay về với nước chúa thì tuỳ thích.
Tôi và cố nhà thơ ở gần nhau, tình huynh đệ hơn hai mươi năm, nhiều kỷ niệm. Gạt qua một bên sự chức danh công vụ, chỉ nói đến chất thật của cố nhà thơ: Đỗ như Phước, thơ ca họ đỗ chủ yếu là gieo theo vần, miễn đọc nghe xuôi tai là được, một năm mười hai con giáp bất kể đến giáp nào chỉ việc đưa bút lên là xong ngay bài thơ của giáp đấy, ngay cả lúc mắc bịnh nan y phải vào tạm trú bệnh viên vẫn hỉ hả làm thơ tả bịnh của chính mình.
Một tâm hồn lạc quan đến phút chót của tận cùng đời người, câu cửa miệng của nhà thơ này là đừng quá cầu toàn với hiện tại. Chính cái sự không cầu toàn đấy mà suốt cả cuộc đời của mình nhà thơ chuyên trị nghề hữu hảo, hết hữu nghị Việt- xô đến hữu nghị Việt- Cu ba, và cũng chính cái sự biết chấp nhận những gì mà cuộc sống ban cho, nhà thơ đã cả gan thách thức căn bịnh khó chữa một khoảng thời gian cực dài. Thật kỳ tài và đáng nể. Thôi thì ông cố nhà thơ tuổi tý ơi, xin ông hãy bình yên về với vĩnh hằng.
Hàng năm đến tết Nguyên tiêu sẽ có người thay ông đọc lại những bài thơ gieo vần của ông đấy. Xin trịnh trọng cúi chào.
CỐ NHÀ THƠ "LÊ THIỆN NGÂN"
Đời người như bóng câu cửa sổ, trời kêu ai nấy dạ. Lê thịên Ngân cũng đột ngột từ giã anh em để về trời, còn lại là sự nhớ."Thiện Ngân" là tiền sạch, nhà thơ này đã sống y chang như cái tên, cuộc đời điềm đạm ít bon chen hung dữ, chơi với bạn bè có trước có sau, thơ văn đậm chất từ bi, nghe đâu trước tham gia cửa thiền sau xét lại chã chút căn tu, đành về lại đời thường tiếp bước thơ ca.
Ông Ngân à! những dòng ký sự này chỉ là chợt nhớ, chợt nghĩ,chợt thương để tưởng đến những bạn văn thơ đất Phú mà trong đấy có ông. Ở đây không lời cao bóng cả, chúc tụng vô hồn mà là cái gì đấy thì tự bản thân ông cũng thừa hiểu, bởi giờ đây ông đã là gì? ông có biết không?. Tuy ông không còn nói, không còn nghĩ, không còn làm thơ nữa nhưng vẫn thừa hiểu những gì mà bạn ông muốn nói, bởi ông đã là "Ma" mà ma luôn có những năng lực siêu phàm, có đúng không. Hử.
Rồi sẽ có một ngày các bạn ông có mặt đầy đủ bên mộ ông để quần tụ một bửa cho đỡ nhớ, riêng ông uống không được thì bọn tôi rắc rượu lên mộ ông,hưởng được cái hương hoa cũng quý lắm rồi. Thôi xin nghiêng mình chào ông.
"NHÀ VĂN" NGÔ PHÚ THUẬN
Phải dùng đến từ "Lão" để gọi đến ông nhà văn này, dù sao đã lắm tuổi thuộc hàng trên hưởng dương. Không phải đương nhiên lão được bạn bè phong cho chức danh "nhà văn" không cần thẻ một cách hoành tráng. Do xét thấy hành trình viết lách của lão khá bầm dập trần ai, nhiều lận đận khốn nạn vì đói rách triền miên, đi đâu cũng phun đầy đói nghèo. Chính thế lão mới quyết "rắp tâm" tìm đường "cải tổ", lão này trước đây bạ gì viết nấy, truyện ngắn, truyện dài, ngay cả món thơ ca cũng đâm đầu vào chẳng trúng trật gì nên khổ là chí phải, muốn gì thì gì cũng cần có chất "Pro" mới nên cơm cháo.
Khổ quá, đói quá riết cái đầu cũng buộc ló "khôn", lão đã tìm ra được "lộ trình" để "cải tổ" món truyện ngắn. Đấy là đi ngược lại những gì thiên hạ đã làm, mà quả thật thiên hạ cho "có" lão bảo"không", thiên hạ đồ rằng hạnh phúc thì lão phản trở ngược là làm gì có hạnh phúc trên đời này tỷ như đặt vấn đề "đã có ai thấy phật bao giờ".
Văn của lão nhiều ý, đa nghĩa, ác nhiều hơn thiện, moi móc tủn mủn nhức óc đến độ ban giám khảo báo văn nghệ chịu hết xiết đành cho lão cái giải nhất với hai truyện tầm tầm buổi sáng biến mất và cơm chiều.
Thế là đột phá thành danh, có hàng đặt liên miên, chẳng mấy khi rỗi rãi la cà với anh em, lại nghe đâu truyện được dịch sang tiếng tây tiếng mỹ nữa mới đúng là "ác"
"Nhà văn lớn" tất nhiên cái gì cũng lớn không khéo lại trở Thành "Học giả" chứ đùa à. Chào ông.
"NHÀ THƠ LÊ ANH"
Tổng quan mà xét thì anh này đáng được phong là "Nhà thơ dơ nhất việt nam", bộ dạng thường trực luộm thuộm thều thào, có thể kết luận đối với Lê anh thì đất phú này không có người nào gọi là xấu cả, gặp ai đôi lần, có thành bạn hay không lê anh vẫn chốt thẳng đét: "Cái tay đấy tốt lắm". Đấy! một con người của thơ ca, một cuộc đời lận đận thất bại nhiều hơn thành công, quanh năm được vợ hầu, chỉ biết nhìn sông đón gió tạo hứng để viết những lời thơ rặt chất phú yên như: Gió nồm xanh, say thơ dưới chân tháp cổ.....
Nhà thơ lê anh là người luôn được nhớ, được mời trong những dịp giỗ, tiệc và y như rằng nhu cầu phải đọc thơ trong những lần như thế đã ăn sâu vào máu thịt, không được đọc toàn thân đâm ngứa ngáy, luôn nhấp nhổm đề nghị được đọc thơ, để được tự sướng, mặc dù biết rằng lúc ấy mà đọc thơ là tréo cẳng ngỗng, là tra tấn người nghe, nhưng lê anh cóc biết và chỉ biết rằng tôi đây cần phải đọc thơ, thế thôi.
May thay độ rày nhà thơ ta có phần chững lại bớt thói bạ đâu cũng xì thơ. Bạn bè mừng. Xin hết sức cảm ơn.

Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008

KHI PHÁI YẾU SẦN SẦN

Đàn bà?
Là phái yếu, là chuyện xưa. Nay phái yếu không yếu nữa, trong nhà, ngoài đường, xã hội phái yếu lấn lướt thấy rõ với hai con số: 98%.
Hết sức chủ động trong quan hệ xã giao khi tiếp khách, uống bia, rượu điệu đàng hơn ngày xưa nhiều.Tân gia, sinh nhật, tiệc tùng miễn cái thứ nước ngòn ngọt có ga vớ vẩn, Ken

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2008

CON "CHÂU" ĐÂU RÙI ?

Gần giáp tết,Thằng cháu ngoại miệng còn hôi sữa ngọng nghịu điện thoại về: Ông "Chại" ơi tết này dắt con đi "chấy" con "châu", mẹ nó ở bên cạnh phiên dịch: Ông ngoại dắt con đi thấy con trâu.
- Được, ông "chại" sẽ dắt con đi "chấy" con "châu".
Hứa rồi tôi mới thầm lo trong bụng, lâu nay cơ giới hóa đồng ruộng, bò thì có thấy chứ trâu đào đâu ra, thế là đi đâu tôi cũng hỏi:

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2008

SÉM LÀ NGHỆ SĨ

60 năm với đời.
Cầm viết tuổi bốn mươi, sáng tác loạn xị, thứ vứt đi nhiều gấp ngàn lần thứ được khen. Hư danh tựa viên sỏi quẳng mặt hồ.
BẾ TẮC! TA TÌM NƠI VẮNG VẺ
Thiên hạ rằng khôn nên tìm nơi vắng vẻ, còn ta qúa u mê hoang tưởng, đành tìm nơi vắng vẻ, đến với cỏ cây, nhìn sương rơi sáng sớm, nghe tiếng chim kêu cá quẫy hầu tịnh tâm thanh khiết tìm ra được " Lộ trình".
Bạn cho ở nhờ nơi thâm sơn cùng cốc, đơn sơ đạm bạc, dăm bửa nửa tháng thì yên chứ ngày tháng cứ qua đều thì sao đặng, vợ bạn lên thăm nhìn bạn chồng được nửa đuôi con mắt, bạn gì mà bạn, cái thứ nửa điên nửa khùng.
Rời bạn ta tiếp tục hành trình, tìm nơi núi cao, cạo sạch tóc, xuống áo quyết làm tu sĩ, ngồi kiết già tụng kinh. Đêm nào cũng nằm mơ thấy phật, sáng mai không đọng lại chút gì, biết rằng mình thiếu căn tu, đành lỗi nhịp rời chùa hẹn kiếp sau.
LẠI VỀ CHỐN THƯỜNG TÌNH
Chính Charles Darwin là người đầu tiên nhận biết được khả năng suy nghỉ của cỏ cây. Luther Burbank đã tiếp nối bằng việc giao tiếp với chúng. Geoger Wasnhington Carver khẳng định ông đã tìm ra cách chuyện trò với cây cối và chúng đã cho ông hàng trăm sản phẩm mới. Carver nói: Khi tôi chạm vào bông hoa, nghĩa là tôi đang chạm vào Thượng đế. Những bông hoa có mặt trước loài người từ lâu trên trái đất này, và chúng sẽ tiếp tục tồn tại hàng triệu năm sau loài người. Qua loài hoa tôi đã nói chuyện với Thượng đế.
Hay! Quá hay. Tại sao ta không thử tìm "Lộ trình" bằng cách thông qua và làm bạn với Thượng đế.
Cây cỏ biết suy nghĩ, đất đá cũng sinh sôi, và đời cũng lắm cảnh éo le. Thượng đế bảo: Có thường tình mới là chuyện đời, mắc chi nhà ngươi lại đi tìm chốn "Vô thường".
Vỗ đùi đánh đét, không sai vào đâu được. Thế là từ nay ta đã "Ngộ" rồi. Thông qua lăng kính của thượng đế ta sẽ sáng tác, sẽ cao siêu hơn cả sáng tác, ta nhìn mây bay trở thành bảo tố, chín sắc cầu vòng ta biến luôn thành mười chín sắc, tình yêu ta cho thành hận thù để bớt đi gian dối lọc lừa.
Cửa đóng then cài, tịnh khẩu đúng năm ròng, ta cho ra tác phẩm " ĐANG Ở DƯỚI DÒNG SÔNG".
Sáng tác được nhiều nhà bình phẩm đánh giá: Trên cả tuyệt vời, xứng đáng tầm cỡ kỳ vĩ của nhân loại. Thế là ta rơi toàn phần vào thế giới hoang tưởng " Ta đã là nhà văn của mọi thời đại". Hậu quả được vợ nhà than: Ôi thôi rồi, cần thu xếp cho vào bệnh viện. Đi chữa bệnh mà cứ ngỡ rằng đi lảnh thưởng, diện com lê, bắt nịt, thắt cà vạt, vênh vang hoành tráng, những nữa điên nữa khùng vây quanh, ta cho rằng những anh tài của đất nước đang tung hô chúc tụng, ta kệch cỡm chủm choẹ: Các người có biết các người đang ở đâu không?
- Biết chết liền-
Ta trịnh trọng phán: Chúng ta đang ở dưới dòng sông.
- Bộ chết đuối hay sao mà ở dưới dòng sông?
- Cần gì phải chết đuối mới được ở dưới dòng sông
- Thế là ai?
- Bạn của Thượng đế
- Mà Thượng đế là ai?
- Không biết.
- Vậy bạn thượng đế là ai?
- Chính là ta đây
- Thảo nào. Ông bác sĩ ngao ngán: Thôi cho trói lại, chích thuốc an thần, điều trị ba năm.
Hết ba năm ta về, đầu óc sạch sẽ như vừa mới tắm, hú hồn mới sém là nghệ sĩ mà đã ba năm vinh quang, vậy lỡ thành nghệ sĩ thiệt chắc được giải Nô Ben quá.
Hoàng lan tự sáng tác

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008

MƯA TUY HOÀ

Tản văn:
Đề tài này cực kỳ khó.
Nơi mình sinh ra và lớn lên, có thể nói tất cả những gì thay đổi từ lớn đến vụn vặt đều diễn ra trước mắt nhưng có mấy ai lưu nhớ.
Năm có bốn mùa, muốn hay không nó vẫn đến, mọi người đón nhận một cách dửng dưng xem như là điều phải đến. Nhưng thực ra không phải thế, mọi vật luôn thay đổi, hết sức diệu kỳ, không ngày tháng nào có sự giống nhau trong năm

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008

Ngoi lên để bước

Blogger Tâm sự
( nhân 20/10 ngày phụ nữ Việt Nam.)
Những gì tôi viết ra đây là tâm sự của một phận " nghèo" đã từng bị hất hủi, dằn vặt trên đường tìm kiếm cho mình một việc làm , nuôi sống bản thân, giảm gánh nặng cho gia đình nơi đã từng khó nhọc mót chắt từng đồng để tôi được gọi là người có học . Từ phận " nghèo" tôi ngoi lên thành một nữ doanh nhân tạm cho là thành đạt. Hy vọng rằng " Ngoi lên để bước" đem lại chút động viên cho những bạn nào cùng thân phận như tôi trước đây. Xin đừng nản lòng khi thất bại trên đường tìm việc mưu sinh.
Hơn cả nghèo.
"Kiết xác", hai từ này dành cho đời tôi là cực kỳ chính xác, bước ra từ một gia đình hơn cả nghèo, đất quê cằn cỗi, tờ bạc đồng tiền kiếm được nặng bao nhiêu thì mồ hôi bỏ ra nặng gấp mười lần. Mất cha khi chưa tròn năm tuổi, mẹ tôi phải tủn mủn từ con cá, cọng rau, trái bầu, trái bí để chuyển hóa thành tiền nuôi tôi ăn học ở một trường cao đẳng. Nói tiếng nuôi cho đỡ tủi chứ thật ra chỉ là hổ trợ phần nào. Quần áo tôi mặc, vật dụng cá nhân như dép guốc, gương lược đều được xin lại từ những người hảo tâm ở cùng làng hay bạn học dư thừa bỏ ra, hàng ngày với không gian ký túc xá tôi chỉ biết học và học, ngay cả cái phương tiện di chuyển bình thường là chiếc xe đạp trành cũng là mơ ước lớn của tôi . Ba năm trôi qua, tôi tốt nghiệp loại ưu với một tâm trạng bời bời lo lắng, liệu với tấm bằng cao đẳng tôi có thể kiếm được một việc làm trong khi nhiều người khác tốt nghiệp đại học chính qui vẫn thất nghiệp nằm nhà.
Tội cho mẹ tôi quá, một phụ nữ chân quê, thất học trong đầu luôn tự hào con mình là người đỗ đạt, lại đỗ hạng ưu của một trường cao đẳng nữa đấy, bà luôn cho rằng khi nào học xong tôi sẽ được trân trọng đón chào, sẽ có một công việc, sẽ là người giàu có trong ngày một ngày hai.và bà có ngờ đâu đứa con gái bé bỏng của mình đã dấu đi rất nhiều điều để bà được hạnh phúc hơn.
Hành trình xin việc
Lấy đôi chân và xe buýt làm phương tiện chính, tôi lê la đến từng công ty, từng doanh nghiệp để nộp đơn, giờ điểm lại không thể nào kể xiết cho hết những nhục nhằn, cay đắng mà tôi đã trãi qua. Là một con chim còn quá non, bước ra đời với bỡ ngỡ là hành trang chính, còn tấm bằng cao đẳng chỉ là một cái cớ để tôi mạnh dạn bước vào cổng các cơ quan, công ty để xin việc. Các bạn ạ ! với thời buổi thị trường khi đi xin việc điều đầu tiên được hỏi là có xe gắn máy, có điện thoại di động không ?, nếu không thì đừng mơ tưởng đến những gì tốt đẹp diễn ra tiếp theo, sau điều kiện xe ,điện thoại yếu tố tiếp theo là đã có kinh nghiệm hay chưa ? Trời ạ! từ miền thôn dã ra thành thị học, miếng ăn không đủ no, áo quần không đủ tiền sắm, được tiếp xúc với xã hội chỉ là mơ tưởng , với môi trường thành thị tôi là đứa quê chay, nẩu ne rặt tiếng địa phương, Thế thì đào đâu ra kinh nghiệm để đáp ứng yêu cầu của các nhà tuyển dụng. Từ hụt hẫng này đến hụt hẫng khác, có nhiều trường hợp tủi thân đến độ tôi suýt tìm đến cái chết để khỏi nhục nhằn, nhưng khi nghỉ đến người mẹ tảo tần, nghỉ đến sự hy vọng của mẹ dành cho mình tôi lại cố đứng dậy tiếp tục hành trình. Đau lòng nhất là những bận mẹ nhờ người gọi điện hỏi thăm giờ con ra sao rồi đã đi làm chưa? Tôi buộc phải dấu diếm trả lời: con cần học thêm và đang chuẩn bị làm mẹ ạ.
Trầy trật mãi cuối cùng tôi cũng được một doanh nghiệp sản xuất hàng thủ công mỹ nghệ nhận vào thử việc với những điều kiện ngặt nghèo và bắt đầu từ đây tôi mới hiểu thế nào là bầm dập, là chông gai .
Học một đường làm một nẻo.

Lý do được nhận vào thử việc hoàn toàn không nhờ vào tấm bằng cao đẳng mà chính là cái dáng cao ráo, nét mặt hiền hiền đã phần nào chiếm được cảm tình của bà chủ doanh nghiệp.
Ngày đầu tiên đi làm đầy nôn nao háo hức, ngay lập tức tôi nhận được những ánh mắt lạnh giá và coi thường bởi tôi là một cô gái quê mùa nghèo khó, biết phận mình là ai tôi cố gắng hết sức làm tròn công việc được giao. Nhưng hởi ôi, tôi không tài nào hoàn thành tốt những công việc mà chị kế toán trưởng giao cho dù là những công việc rất là vặt vãnh, những gì được học ở trường chẳng có chút tác dụng gì, chỉ là một mớ kiến thức tổng hợp chung chung đại khái, trình độ vi tính của tôi thì tù mù chẳng ra ngô khoai gì trong khi cổ máy doanh nghiệp đang chạy với một sự chuyên nghiệp khủng khiếp. Tóm lại tôi chã làm được việc gì ra hồn, đụng đâu hư đó, thời gian thử việc chưa qua hết một tuần tôi bị bà chủ gọi lên thông báo: ngưng tuyển dụng, lý do không đủ khả năng làm việc. Cực kỳ chao đảo và hoảng hốt tôi xin phép được trình bày hoàn cảnh khốn khó của mình và được ở lại làm bất cứ việc gì, nghe xong bà chủ doanh nghiệp có nét mặt phúc hậu nhỏ nhẹ từ tốn: Thế này cháu ạ! kinh tế thị trường nó vô cùng khắc nghiệt, ta thương con nhưng ngược lại ai là người thương doanh nghiệp, mọi việc ở đây buộc phải sinh lãi để tồn tại, cháu không làm được việc thế ta lấy nguồn nào để trả lương , tuỳ cháu suy nghỉ.
Nghe bà chủ nói tôi hiểu ngay nếu muốn ở lại làm việc phải chấp nhận điều kiện không hưởng lương, chông chênh bên bờ vực thẳm, chỉ còn vài ly phân nữa tôi sẽ rơi xuống hố sâu, tôi không được quyền kén cá chọn canh, điều kiện trên đã là một cơ hội đối với tôi. Tôi hoàn toàn chấp nhận với quyết tâm sẽ nổ lực hết mình để vươn lên.
Thử việc sang học việc
Sau đấy tôi đã là người học việc, cố gắng học mọi người từ điều nhỏ nhất đến điều cho là lớn nhất đối với tôi, không nề hà và dần lấy được cảm tình của mọi người trong doanh nghiệp nhất là đối với bà chủ, có lần bà cho gọi tôi hỏi : Không có lương thế thì con lấy gì để sống ?. Tôi bùi ngùi thưa thật: Hết giờ làm việc tối đến con đi bán hột vịt lộn để có tiền chi dùng và gởi cho mẹ ở quê nhà một ít, bà chủ hỏi câu thứ hai: Ở đây không lương thế thì điều gì khiến cháu phải ở lại làm ?, câu hỏi này làm tôi xúc động, rơi nước mắt bộc bạch: Dù gì con cũng là người được cho ăn học tuy không cao nhưng con hiểu được làm việc ở đây là được học tập những gì mà trước đây con thể nào biết được.
Trở về với nét mặt lạnh lùng cố hữu bà chủ phẩy nhẹ tay, tôi hiểu ý lui ra ngoài. Tuần sau đột ngột tôi lại được gọi lên, bà chủ phán: Ngoài công việc hiện nay đang làm, cháu có nguyện vọng nào không? phải thật lòng mà nói tôi đi từ bàng hoàng này đến ngạc nhiên khác, được bà chủ kêu hỏi chuyện đã là điều hiếm thấy, nay được hỏi nguyện vọng muốn gì đúng là có phải tôi đang mơ. Ấp úng rụt rè tôi thưa:
- Cháu muốn về xưởng sản xuất.
- ý cháu muốn làm ở bộ phận thiết kế ?
Nghe thế tôi hoảng hồn tưởng bà chủ có ý nói tôi " đũa mốc mà chòi mâm son" nên vội vàng đính chính:
- Dạ xin làm công nhân trực tiếp sản xuất.
Trán bà chủ thoáng cau lại : Cháu biết gì mà sản xuất ?
- Dạ ! cháu tuy học về kế toán nhưng thưở bé thích môn vẽ lắm, cháu nghĩ có thể học nghề được ạ.
Thời gian sau đấy tôi được chuyển sang xưởng sản xuất, tôi lại miệt mài học tập, dần dà các công đoạn chế tác

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2008

Ngoi lên để bước đi " tiếp theo"

thời gian sau đấy tôi được chuyển sang bộ phận sản xuất làm công nhân, lại miệt mài học tập, nhờ có ham mê hội họa từ nhỏ cộng với sự nỗ lực của bản thân, dần dà tôi thông thạo các công đoạn kỹ thuật chế tác, trong quá trình lao động có đôi lúc tôi mạnh dạn đề xuất với quản đốc xưởng về ý kiến riêng của mình nhằm giảm các chi phí và sản phẩm được đẹp hơn.Nhờ sống hoà đồng và không hề câu nệ nặng nhọc, tôi thực hiện bất cứ việc mà quản đốc giao phó kể cả những việc nặng nhọc dành cho nam giới. Thời gian dần trôi, sáng làm công nhân lem luốt, tôi mày mò đi học về ngoại ngữ, về thiết kế sản phẩm thủ công mỹ nghệ . Tôi dần được sự tin tưởng của lãnh đạo doanh nghiệp, được cất nhắc từng vị trí một từ công nhân sản xuất thành nhân viên tổ thiết kế, sau này doanh nghiệp phát triển lớn mạnh hơn thành lập cấp phòng thì tôi được chỉ định làm trưởng phòng

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2008

Ăn theo chữ nghĩa

Gốc là lao động chân tay, kém học, bù vào được tính chịu thương chịu khó, kính trên nhường dưới nên được diễm phúc quen với các bậc thi phú nhiều chữ nghĩa. Thi thoảng được các vị mời tham gia thù tạc, phiếm chuyện với nhau, thường những bận như thế tôi là người phải sắp bàn, bày ghế lấy ly kêu mồi.
Các bạn tôi là những nghệ sĩ to, quần tụ nhau là hàn huyên toàn những điều lớn lao kỳ vĩ, gọi là bạn cho "oách" chứ tôi hiểu mình là phận " chiếu dưới", phần nhiều là tôi mắt tròn mắt dẹt, lắm lét nghe nhiều hơn nói, có bận không hiểu sao tôi lại lỡ buột miệng : Ước gì mình được tham gia vào hội này.
Thần khẩu hại xác phàm
Thoáng nghe được lời ước của tôi lão nhà văn vổ đùi đánh đét gào lên: Tại sao không nhỉ ? ngay bây giờ ta lập thành một hội xem sao?. Ông nhà thơ lim dim mắt tay vê vê sợi râu cùn ê a phán: Nhưng phải đặt cho được cái tên thật hoành tráng. Tiếp theo ông nhà báo tỏ ra mình lắm chữ nên trịnh trọng đề nghị: Theo tôi thì lấy tên là hội " Thiền sư". Ông họa sĩ bác thẳng mặt: Không được nghe cải lương quá.
Nãy giờ lão nhà văn lớn tuổi nhất trong đám vẫn miên man tư duy cuối cùng phải hắng giọng e hèm : Hết sức bình tỉnh, theo tui lấy tên Tứ đại là ổn nhất có nghĩa là đại diện cho Đất, Nước, Lửa, Gió bốn nguyên tố cấu thành vũ trụ.
Nghe oai quá , hai ông nhà thơ và họa sĩ gật gù tán thành, ông nhà văn nhướng mày quay sang tôi: Còn ông thì sao? Được hỏi mà hồn vía bay thẳng tới mây xanh, tôi ấp úng: Dạ! mấy anh dạy sao tui nghe thế, nhưng có điều tui còn băn khoăn.
- Nói ra xem sao. Ông nhà báo thúc.
Cực chẳng đã tôi bộc bạch: Mấy anh được gọi là nhà báo, nhà thơ, nhà họa còn có lý, tui đây biết gọi là nhà gì?
- Thế hiện ông nghề gì chính?
_ Tôi tiếp xúc với đất cát nhiều hơn là viết lách.
Ông nhà văn chỉ định ngay: Thế thì ông là nhà "Đất" đại diện cho nguyên tố đất, được chưa ?
Tôi hùng hồn dạ thật to, ngu gì không dạ, đây là cơ hội ngàn năm có một của đời tôi.
Bầu bán nghiêm chỉnh
Lật ngữa mũ bảo hiểm, xé bốn miếng giấy, ai nấy tự ghi tên người muốn bầu vào, xóc xóc cho khách quan dân chủ. Kiểm phiếu.
Kết quả: ba phiếu ghi tên tôi, còn phiếu của tôi thì bầu ông nhà văn.
Trinh trọng ông nhà văn đại diện đứng dậy thông báo: Ba phiếu ghi tên ông "Đất", nay tuyên bố ông là đại diện cho nguyên tố: Đất làm trưởng hội TỨ ĐẠI.
Nhiệm vụ của hội trưởng.
Hết bầu cử, trọng trách rạch ròi, việc ai nấy làm, nhà ai nấy ở. Lâu lâu thấy buồn thì phôn họp mặt, mỗi lần như thế ngoài cái nếp quen thuộc là sắp bàn bày ghế lấy ly mua mồi thì nay lại được nghe thêm: Hội trưởng ơi, hết đá. Hội trưởng ơi hết mồi. Rượu mồi đầy đủ thế là ba nhà chữ nghĩa lao vào rôm rả bàn luận chuyện văn chương, ngôn từ bác cổ cao siêu, còn hội trưởng thì ngồi như ngỗng đực, lác đác có bạn mới vào trách nhiệm hội trưởng lại lăng xăng phục vụ, lâu lâu tôi cũng được mang ra giới thiệu trịnh trọng: Đây là đương kim chủ tịch hội Tứ đại
làm khách nghe chột dạ bỏ mắt kính ra nhìn tôi cho rõ, hai môi mím mím, mép trái giựt giựt lộ vẻ không tin, làm gì có chuyện cái ngữ như tôi mà đủ nội công thâm hậu để lãnh đạo các vị đầy chữ nghĩa nói trên.
Tàn cuộc cả ba ông bạn tôi ngồi bắt chân chữ ngũ im như thóc, biết ý tôi lo thanh toán các chi phí. Biết là dại nhưng tôi tự an ủi: Sống ở đời biết thế nào là dại khôn.Tâm tình mà nói cũng nhờ các bậc này tôi khôn ra nhiều, chẳng hạn về thơ phú tôi làm gì phân biệt được thế nào là lục bát, thế nào là thơ đời đường nay thì tỏ cả, được thế gọi là khôn hay dại.
Những nụ cười nụ
Chiều mát trời, ông bạn nhà thơ lót cót đạp xe viếng nhà có cầm theo tập thơ mới tinh trịnh trọng tặng tôi, nhận tập thơ, cực kỳ xúc động khiến tôi luôn miệng cảm ơn làm ông bạn thơ trào dâng xúc động hơn cả tôi.
_ Tôi có viết lời tặng bác và gia đình đọc lấy thảo.
Ông bạn thơ về, tôi cầm tập thơ còn thơm mùi mực te te xuống nhà dưới khoe vợ. Vợ chỉ nhướng được một phần tư con mắt nhìn rồi cầm lấy lật lật. miệng thì điểm nụ cười nụ, đột nhiên bà vợ tôi trợn mắt gằn giọng: Gì đây? cái ngữ ông mà làm chủ tịch à!
Hồn lìa khỏi xác, tôi nhợt nhạt ú ớ: Chủ tịch gì ở đây?
- Thì đây, ông xem đi
À! hiểu rồi té ra ông bạn thơ quý hóa hạ cố tương vào đầu sách một dòng" Kính tặng ông chủ tịch cùng gia đình đọc lấy thảo".
Mềm như con bún, tôi hạ giọng: Người ta quý mới tặng, không đọc thì cất làm kỷ niệm.
Iểu xìu tôi mang tập thơ lên phòng khách, cố tình bẹo bẹo trên mặt bàn salon, trong lòng thì mong ước, giờ này mà có bạn nào tới chơi thấy được tập thơ có lời viết tặng kèm theo chữ ký của tác giả, chắc là phải sướng lắm.
Cầu sao được vậy, linh ứng ngay, lão bạn làm nghề thầu xây dựng đột nhiên lù lù dẫn xác tới với ý đồ rủ tôi đi uống bia.
- Ngồi đã, uống chén nước
Miệng đon đã mời còn tay thì len lén đẩy tập thơ về phía lão thầu, cố ý bẹo cho thấy, mà lão thấy thiệt, thờ ơ nhón lên dứ dứ: Gì đây ? Tôi lào khào long trọng: Của quý đấy.
Lão thầu nhướng mắt: Quý chổ nào? - Cứ lật xem.
Lười biếng, nheo mắt, tay lật lật , lão thầu phán gọn: Xời, tưởng gì . Và tôi lại được ban thêm một nụ cười nụ.
- Thôi làm ơn thay đồ đi với tui làm ít ly cho mát ruột.
Thế là niềm vui ăn ké văn chương, ăn theo chữ nghĩa của tôi thành bọt bong bóng xà phòng, buồn năm phút bia vào là quên ngay thôi mà.

Hoàng lan

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008

Lý qua cầu

Văn mà không phải văn, mà chính là ngẫu hứng mang chất giọng lý qua cầu. Lời viết của ngẫu hứng đầy sự dâng trào ,rất đời, rất thật và nhiều lùng bùng hơn .
Trời đang mưa mặt đường loang loang ướt, thật ra trời có nhểu giọt nước nào đâu mà lòng tôi đang loang loáng mưa đấy , ." Về ngoại nhá !" hoàn toàn khác " con chuẩn bị về ngoại !" .Chỉ cần 3 từ" về ngoại nhá!" là đủ nói lên sự nấn ná đến nao lòng của đoạn văn, 5 từ "con chuẩn bị về ngoại " thường quá. Người đi xa muốn về nhà luôn có sự háo hức tất nhiên phải có chuẩn bị, đã chuẩn bị mà viết lên sự chuẩn bị thì còn gì là "Văn", là ngẫu hứng lý qua cầu.

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2008

Hụt hẫng

Lúc con còn bé tẹo, mẹ công tác nhà nước, ngày hai buổi đi về ít thời gian gần con, bố làm nghề tự do nên kè con bên cạnh để chăm, con ríu ra ríu rít suốt ngày, mỏi miệng mỏi tay ẳm bồng nhưng ấm áp tình cha con.
Lớn lên ăn học xong con trở về nối nghiệp bố, quản lý doanh nghiệp, hàng ngày thấy nhau, vui buồn đủ cả.Gia đình tràn đầy hạnh phúc, mỗi khi đi đâu về đến nhà câu đầu tiên con gào lên là : Bố ơi bố hởi . Bố đang ở đâu, có bận bố đang ở trong toa lét cũng ơi lên một tiếng cho con yên lòng.
Thời gian thoi đưa, con chim non giờ đây đủ lông cánh, rập ràng chuẩn bị xây tổ riêng, bố hiểu sự đời là thế, bố hoàn toàn chấp nhận nhưng dưới đáy nỗi lòng tràn đầy xót xa.
Lễ cưới của con gái được tổ chức chu đáo, tay bắt mặt mừng, trong bụng thì buồn thiu, tan tiệc bố nắm chặt tay con đi thật chậm về xe, mẹ dấu nổi buồn chui vào xe trước, bố bịn rịn nhưng cuối cùng cũng anh dũng bước vào xe đi về để cho con sớm được vui vầy với một gia đình xa lạ khác.
Làm cha làm mẹ là thế đấy. sinh con ra, ngày đêm chăm bẳm, hàng triệu thứ phải lo. Giờ con gái có hiểu chăng? bố tuy cứng rắn trong công việc, nhưng với việc con đi lấy chồng thì bố hoàn toàn bất lực, đành buông tay để con bay cùng một nữa còn lại của mình, với con là một chân trời mới lấp lánh màu hồng, với bố là những ngày dài thiếu vắng.
Những ngày sau đấy đầy hụt hẩng, có nhiều lúc bố ngồi thừ, quen rồi khi công việc cần bố thường réo tên con nay thì im tịt. Căn phòng nhỏ con ở vẫn được giữ nguyên, là kỷ niệm một thời con là con gái của bố.
Thuyền đời mênh mông khó đoán trước. Bố mong con vững tay chèo, khi muốn về nhà chỉ cần con nhắn qua điện thoại: Về ngoại nhá. cả nhà sẽ đón chờ. Thương con.
Hoàng lan

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

Tự sự ( hai con mắt )

Kẹt chuyện gia đình, Blog bị bỏ quên ít ngày, rong rêu lớt phớt xuất hiện.
Nay quyết lên máy xách chổi lông gà quét sơ. Tuần rồi có việc lớn không lớn, nhỏ không nhỏ xảy ra đó là: Trên báo tuổi trẻ cuối tuần có đăng bài "Ông SVC" tác giả là HOÀNG LAN, bạn hữu thắc mắc hoàng lan là ai ? Vậy xin trả lời: Hoàng Lan là ai cũng mượt bà nó, nếu nó viết đủ- đúng :khen, viết ba láp:chưởi
Dưới đây là tự sự của chính Ông SVC : Đời là U mê hỷ nộ, tối ngủ có bao giờ được nhắm cả hai mắt, bao giờ cũng mắt nhắm mắt mở. Vậy con mắt mở để làm gì ? Xin thưa: Con mắt mở là con mắt giả, mở hay nhắm không quan trọng, cốt yếu là nó phải mở để canh chừng cho con mắt nhắm.

Hàng đêm nó chong mắt lên để canh .

Con mắt nhắm ngủ thẳng cẳng. Sáng dậy mắt nhắm hỏi mắt mở: Đêm qua mày thấy cái gì?
Cả đêm không được ngủ giờ bị hỏi móc họng mắt mở bực mình: Thấy cái trần nhà.

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2008

BÌNH THƯỜNG VÀ VĨ ĐẠI

Thường thường những ai có ít nhiều chữ nghĩa trong tay, ít khi nhận mình là người hèn kém, tệ nhất là phải nằm ở khoảng giữa của bình thường và vĩ đại. Có nghĩa là nạc mở đều nhau, xương cốt chia đều.

Khi tư duy cũng như hành động cũng thường là chung chung đại khái. Mở miệng ra là đao to búa lớn, hoạch định này, dự án kia lắm điều to tát, giải này giải kia thấm đầy trí tuệ, quan hệ tiếp xúc toàn những bậc quyền cao học rộng.

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2008

Làm báo

Cầm hai quyển tạp chí trên tay ruột gan tôi héo bời bời, một của người, một của ta .Khác biệt một trời. Con lươn con chạch sống nhờ chất nhớt bám trên người, còn ta thì cạo sạch đi thì tư duy đóng khung là đúng. Bực mình tôi dùng thanh củi to dộng mạnh vào đầu.
- Hiểu chưa ?
- Chưa .
Vứt thanh củi ,tôi lao đầu vào tường, máu chảy lênh láng.
- hiểu chưa ?
- Vẫn chưa . Trời ạ....
Ông trời từ trên cao phán xuống:
Đồ ngu, cắt phéng cái đầu mày vứt đi rồi mượn đỡ cái đầu nào đó xài tạm.
- Vợ đâu. Dạ. Đem lên đây cái dao. Có ngay.
Vợ lon ton xách dao lên bỏ cái cạch trên bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm, mười phần muốn nói :
- Ông hãy chặt đi cho rảnh nợ.
Hôm nay tôi quyết chặt đầu để vứt đi sự mòn sáo ngàn năm trong người. Nhìn quanh thấy bộ bình trà, tôi hỏi:
- Sao chặt được không?
Bình trà tự động nghiêng mình rót đầy một tách:
- Uống đi để thêm dũng khí.
Uống cạn tách trà tôi quay sang hỏi hai quyển tạp chí : Sao . bọn mày nhất trí để tao chặt đầu chứ ?.
Quyển của ta: - Không biết , giọng điệu lừng khừng thiếu quyết đóan.
Quyển của người: Chặt ngay tức khắc, đấy là biện pháp tốt nhất để đổi mới.
Giữa hai chọn lựa tôi ngập ngừng. Đấy lại lừng khừng, dùng dằng nữa nạc nữa mỡ.
Trên không trung tiếng ông trời nghe âm âm:
Mày phải quyết ngay: Chặt đi .
- Khoan.... nhưng ai chặt ? tự mình chặt làm thế nào để cái đầu rớt ra ?
- Đồ ngu. Nhờ thằng nào ngu hơn mày chặt dùm.
- Làm gì có ai ngu qua tui hơn nữa có chuyện gì đi tù thì bố thằng nào dám.
- À ! thế ra mày là thằng dở, sợ chết, mỗi việc cỏn con là chặt đầu mà đào không ra phương cách thì quyển tạp chí của chú mày vừa xấu vừa hẻo là đúng rồi. Vậy nghe trời hỏi đây? mày có tiền, có người văn hay chữ tốt, có máy in offset, có thiết kế đồ họa (Graphic Design), có Plate Processing (máy chụp kẽm) tổng hợp được 4 hệ màu cơ bản Cyan, Magenta, Yellow, Black. Thế thì tại sao cái quyển tạp chí của mày nó xấu thế ? mày phải hiểu cho được mày thiếu, thua người ta cái gì chứ ? Vậy mà cũng đòi đủ thứ. muốn tiến bộ trước hết phải tiệt thói lừng khừng, biểu sao nghe vậy. Có nghĩa là mòn sáo, hiểu chưa. Thôi trời mỏi mệt lắm rồi. Giờ trời bận đi nhậu đây. Good bye. Miễn see you again...
Trên trời có tiếng nổ cái đùng, giật mình tỉnh giấc, té ra mình nằm mơ hai tay nắm chặt hai tờ tạp chí, hú hồn, mở hé hé mắt thấy vợ đứng bên cạnh mặt hầm hầm:
- Đồ tâm thần, trưa nóng chảy mỡ mà ngủ ngon lành, bày đặt rửng mỡ nằm mơ kêu la om sòm.
Điên tiết tôi quát:
- Nín ngay, đem con dao lên đây.
Nghe tôi hô đến dao rựa làm vợ hết hồn, mặt xanh xám thều thào:
- Thôi ông ơi ! có gì từ từ tính, việc gì phải đụng đến dao rựa lỡ gây án mạng thì khổ, thời buổi lạm phát giá quan tài đắt lắm ông ơi..
Nghe vợ than giá cả đắt đỏ tôi giật mình: Ừ ! vợ mình nói đúng, nhà không có một đồng, ngu nghe lời trời chặt đầu thì phí cả đời xuân, lỡ chết thiệt có nước bó chiếu đem chôn, nhục lắm người ơi.....Thôi thì miễn chặt đầu, mượn đỡ thanh kiếm nhựa của thằng con sợt qua sợt lại ở cần cổ gọi là làm phép chặt đầu y lời trời dạy, may đâu khôn ra , đời sẽ sáng láng hơn.

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2008

Resort ma

Từ Hawai các ma bay về việt nam, ma chủ trì Rock lập tức mở máy tính gõ google "website phú yên " tìm cho ra địa điểm tốt nhất để xây dựng một Resort 7 sao trên cả tuyệt vời dành riêng cho các ma sinh sống.

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2008

DÙNG DẰNG

Tạo một blog, hưng phấn viết lung tung ít bài xong để đấy, hưng phấn đi vào ngõ cụt, nếu tiến bước chắc chắn sẽ đâm đầu vào tường, lùi ra thì quê độ, ngừng lại cũng không xong. Ba mươi sáu kế nghĩ nát óc, cuối cùng đành ngồi phẹt xuống đất kiểu đầu gối quá tai, chủ đích là dùng đầu gối che tai để khỏi nghe những lời cao bóng cả, còn hai tay dùng để che mồm che mắt cốt để khỏi nói, khỏi thấy những con kiến riện đòi làm kiến càng
Nhân sinh quan ở đời, nếu lỡ làm người nên ong ong tâm niệm trong đầu rằng: Làm trai cho đáng nên trai, ăn nhậu nên biết đường về với vợ con, biết nghiên cứu cách làm ra tiền, tối đa tối thiểu gì cũng phải có 2000 để trả tiền mấy điếu con ngựa, khi ra đường trong túi áo buộc phải có 500 đồng bạc cắc để chứng tỏ ta đây cũng có tiền.
Có một blog hoành tráng trong cục sắt máy tính, loay hoay kiếm lộ trình để viết, để nhét vào cho đầy nhằm biểu lộ rằng ta đây cũng là dân chữ nghĩa, cũng đằng đằng trí tuệ như ai . Kẹt là dốt quá, viết lung tung loạn xì ngầu rồi cuối cùng chã biết là viết cái gì? cho ai ? tương lên blog mời chào tứ tung, phẩm giá đáng được vào trại phục hồi nhân phẩm. chủ nghĩa tự phong đùng đùng xuất hiện, danh xưng nhà thơ, nhà văn và kính thưa các loại nhà được ào ạt tung lên màn hình nhỏ khiến bàn dân thiên hạ đau đầu vì rối loạn thị giác kèm rối loạn tiền đình.

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

BÍ ẨN NGÃ TƯ ĐƯỜNG.

Đã về với trời cao, bất luận bởi nguyên nhân gì dù vô lý hay có lý cũng bằng không.Trên những con đường, ngã ba, tư, năm, sáu, bảy thường có nhiều vệt sơn mang dáng nét của hình nhân . Đấy là những kỷ niệm buồn rơi rớt lại của các sinh linh bị buộc về với trời cao mà không được biết rằng mình có lý hay vô lý.
Không giờ, giờ tốt . Thoạt đầu có hai hình người được vẽ bằng sơn trắng mới tinh nằm kề nhau, hình thứ nhất thiếu một bàn chân, hình thứ hai không thấy bàn tay.
Không giờ một phút, hình vẽ thứ nhất từ từ động đậy rồi đứng dậy, dáng mất thăng bằng do mất một bàn chân. Không giờ hai phút hình vẽ thứ hai rục rịch một hồi mới đứng dậy được. Thời gian, không gian lúc đấy lạnh tanh.
Hình thứ nhất cất giọng âm u : Bàn chân tao đâu ?.
Hình thứ hai não nề hơn : Còn tay tao đâu ?. Cả hai chờn vờn như muốn xông vào ăn thua đủ với nhau thì chợt một giọng nữ réo rắt: Thôi hai ông ơi, chết rồi còn ham hố gì nữa. còn tay còn chân thì được cái gì?.Nghe thế, hai hình nhân dáo dác tìm.
Trong góc ngã tư đường, dưới gốc cây to,một cô gái tóc xõa mặn mà tựa người vào mái cái thủ kỳ thấp lè tè dưới đất.
Hình nhân mất tay hỏi: Cô là người hay ma ?
- Đích thị là ma rồi
Hình nhân mất bàn chân thắc mắc hỏi: Sao cùng là ma với nhau mà cô hiện lên như người thật còn bọn tui chỉ là những hình bằng sơn thế này ?.
- Bởi tôi là ma chính cống còn hai anh chỉ gần gần giống ma thôi.
- Thế thì đến chừng nào bọn tui biến thành ma thật ?
Cô gái cười một tràng dài, âm sắc đầy u uất : Còn lâu hai ông anh ơi, hai anh còn phải nằm trên đường cho khi nào hình vẽ bằng sơn mòn dần rồi biến mất, khi đấy các anh mới trở thành ma thật, mới được ăn đồ cúng.
Hình nhân mất tay hung hăng : Ai..Ai... dám quy định thế ?
Ma nữ trả lời : Không biết, nhưng chưa hết đâu, kể từ ngã tư này các anh không được đi quá 50 thước, sẽ bị đói vì không được phép về nhà ăn đồ cúng. Nghe thế mặt hai hình nhân đổ chàm tái xanh tái xám. Bỗng :
Tắc tắc ...kè............tắc tắc... kè... Hai hình nhân ngơ ngác : Gì thế?.
Ma nữ cười ngặt nghẽo : Con tắc kè bị xe dậm chết dẹp lép trên đường cạnh chổ hai anh đấy.
- Đâu ?. Hai hình nhân tìm mãi mới thấy xác con tắc kè bẹp dí nằm khuất dưới cái bánh xe trước của ông mất bàn chân. Ông mất bàn tay dùng tay còn lại nhấc con tắc kè lên truy: Ai tông mày, đã thành ma chưa ?. Tắc kè lấy hơi một hồi mới nói được : Chết lâu rồi, dẹp lép trong tích tắc, không được ai chôn, ai vẽ hình bằng sơn nên không thành ma được.
- Thế thì thành gì ?
- Không thành gì cả, nếu không được chôn suốt đời chỉ na ná như ma thôi.
Nghe thế, hình nhân mất tay cười kha khả : Con tắc kè này sạo thiệt, mày chết ngắt hết đời mất tiêu rồi mà còn nói suốt đời cái khỉ gì ở đây, nói xong liền vứt xuống đất cái phạch. Xác tắc kè nhe răng cười khì.
Ba giờ sáng, từ đầu con dốc chiếc xe tải đông lạnh nhằm vào chổ hai hình nhân đang đứng lao ào tới, không có chuyện gì ghê gớm xảy ra ngoài hình ảnh hai hình nhân bị hất tung lên cao, uốn lượn vật vờ rồi đáp xuống. Ông mất chân hỏi ông mất tay : Ông có sao không?. Ông mất tay nổi cáu bực mình quát: Ông ngu bõ mẹ, đã gần gần như ma rồi thì xe có tông nữa chẳng ăn thua gì ?. Ông mất chân sờ sờ quờ quạng kiểm tra gật gù: Ừ đúng thật chả sao cả.
Cuộc họp lúc không giờ
Vẫn ngã tư đấy, nhưng sang một ngày khác, ngày tốt, giờ tốt hơn. Được chọn để mở một cuộc họp trọng đại.
Nội dung cuộc họp: bàn phương cách hạn chế những cái chết vô lý
Thành phần tham dự : Ma nữ, hình nhân mất tay, hình nhân mất chân(ghi chú: gần gần giống ma) Ma nam John D Rockfeller Tiến sĩ nghiên cứu về phòng chống tai nạn giao thông ( ghi chú: Quốc tịch Anh, chết vô lý tại một cây cầu khỉ ở bến tre ) một bà bán đậu hủ ( đã thành ma) một con tắc kè (na ná như ma). Ma Rockfeller ( gọi tắt là ma Rock ) là người kỳ cựu nên được bầu chủ trì cuộc họp.
Nhìn bề ngoài tướng tá ma Rock rất phương phi, trắng hồng, cung cách điềm đạm: Tôi đề nghị để làm quen với nhau, chúng ta nên tự giới thiệu bản thân trước khi đi vào nội dung chính.
Tôi: John D Rockfeller quốc tịch anh,37 tuổi, học lực tiến sĩ được liên hiệp quốc cử sang Việt Nam nghiên cứu về phòng chống tai nạn giao thông, chưa nghiên cứu được cái gì thì tử nạn tại cây cầu khỉ ở bến tre, nguyên nhân do hai chiếc tắc ráng đua nhau dưới sông, một chiếc lạc tay lái bay lên đâm thẳng vào tôi, chết tức khắc ,kết luận: chết cực kỳ vô lý, chấm hết.
Tiếp theo xin mời cô ma nữ, thẹn thùng ma nữ rón rén đứng dậy : Thưa các bác. Tôi: Tôn thất huyền thanh 25 tuổi, người xứ huế mộng mơ, đơn vị công tác cục giao thông đường bộ Hà nội, trên đường đi công cán đến đây bị tữ nạn tại ngã tư này, nguyên nhân xe tải vượt đèn đỏ, chết tại chổ, kết luận: chết cực kỳ lãng xẹt, hết.
Mời tiếp theo. Bà bán đậu hủ nhăn nhúm đứng dậy, nét mặt dàu dàu: Dạ tui tên là đậu thị nữ quê quán quảng bình làm nghề bán đậu hủ đã lâu, chết gục tại ngã tư này do một thằng đi honda say rượu tông,kết luận: chết cực kỳ tức tưởi, hết.
Mời tiếp theo, ông hình nhân mất tay đứng dậy: thưa anh em, tôi Lâm tấn tài 29 tuổi công tác sở giao thông tỉnh bị thằng này, (chỉ vào ông mất chân) tông trực diện chết tại chổ bay mất một bàn tay, kết luận: chết cực kỳ vô duyên, hết.
Xin mời tiếp, hình nhân mất chân lảo đảo đứng dậy chỉ thẳng mặt ông mất tay hùng hổ: Đồ mất dạy, mày nhậu say quắc cần câu ủi vào tao giờ còn sạo sự. Thấy tình hình căng thẳng ma Rock vội can: hết sức bình tĩnh, đây là cuộc họp nên cố gắng giữ lịch sự, đề nghị giới thiệu tiếp. Ông mất chân ấm ức: thưa bà con, tôi là Quách tùng 32 tuổi, nhà văn, một vợ hai con bị thằng tài này tông chết không kịp ngáp, đầu vỡ, mất một bàn chân, kết luận: chết cực kỳ thê thảm, hết.
Còn ai nữa. Dạ còn em, xác tắc kè đang nằm bẹp dí trên bàn vội lên tiếng như sợ mất phần: Tôi: tắc kè bông một tuổi rưỡi. được cộ bò dậm dẹp lép, mấy tháng nay đói không có gì ăn. Kết luận: chết tự nguyện, hết.
Xong phần giới thiệu, tiếp theo là phần tham gia ý kiến về phương cách hạn chế chết vô lý...
Tôi: ma Rock xin báo cáo mở đầu: Kính thưa các vị ma chính cống cùng quý vị gần gần thành ma và na ná như ma. Cuộc sống toàn cầu không thể thiếu các phương tiện vận chuyển như máy bay, ô tô, xe đạp, cộ bò, công nông vân vân và vân vân, con người được toàn quyền sử dụng và điều khiển nhằm nâng cao ích lợi và phát triển xã hội. Tuy nhiên chúng ta cần tuân thủ luật pháp, chấp hành tốt các quy định về an tòan giao thông đường bộ cũng như đường sông thí dụ như khi điều khiển phương tiện đầu óc phải tỉnh táo, không được ở trong trạng thái ngà ngà hay say quắc cần câu nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mọi người. Tôi đề nghị nhà nước ra quy định: nếu nhậu bia thì không quá 2 chai, rượu không quá nữa xị. hết. xin một tràng pháo tay. Đáp lời của ma Rock là những tiếng vỗ tay đì đẹt khiến chủ tọa ngơ ngác: Sao thế?.Hình nhân mất tay xin có ý kiến: Đề nghị thế không ổn, đã mang tiếng nhậu thì hai chai bia ăn nhằm gì ? tối thiểu là mười chai.Ông mất chân phản pháo: Đồ con sâu rượu, đồ con ma men thúi tha chết vì rượu mà chưa tởn à?.- Kệ tao. - Cán bộ sở giao thông mà không biết luật giao thông cho chết luôn.
Hết sức bình tỉnh, hết sức bình tỉnh, mỗi chúng ta ai cũng có quyền nói lên ý kiến của mình, không được tranh luận ngòai lề ,mất trật tự dân chủ cuộc họp.
Đề nghị chị Huyền Thanh cho ý kiến. chậm rãi đứng dậy, mắt lúng liếng đung đưa huyền thanh thỏ thẻ: Kính thưa bà con, theo tôi muốn hạn chế những cái chết vô lý thì bản thân mỗi người nên có ý thức khi tham gia giao thông chứ không thể bắt buộc phải uống theo quy định là mấy chai hay mấy xị. Riêng hai hình nhân mất tay và chân đồng nhất trí theo ý kiến của ma nữ Huyền Thanh đồng thời không tham gia ý kiến vì cho rằng mình chưa phải là ma chính cống nên xin nghe tiếp thu rút kinh nghiệm. Số còn lại còn có ma Đậu thị Nữ và tắc kè vậy ai có tham gia gì không?. Thôi thì chị đậu hủ cho ý kiến đi, mệt mỏi đứng lên cất lời với âm sắc u uất: tui dân ngu khu đen biết gì mà ý kiến ý cò, phận tui đã xong chỉ ngặt là còn mấy đứa con bơ vơ, nói xong chị ma cầm lòng không đậu khóc tồ tồ làm cho tắc kè bực mình : Thôi nín đi, để tui có ý kiến. Kính thưa các ma, tui tuy là loài vật nhưng vẫn có tư duy, con người tuy là lòai linh trưởng cao cấp nhưng ý thức tổ chức kỷ luật rất kém Tính tự giác chưa cao, ra đường chạy lung tung, nhất là có chút men vô là chạy bốc trời, riêng tui thì không hận thù gì cái ông lái cộ bò bởi tui tự nguyện chui vào dưới bánh xe để được chết. Ý kiến tự nguyện chết của tắc kè khiến cho ma chủ trì Rock thắc mắc quan tâm hỏi: Sao lại tự nguyện, tắc kè trả lời gọn bâng: Phá rừng hết đất hết cây mất chổ sống chết sướng hơn. Nghe tới đây ma Rock trầm ngâm giây lát rồi rú lên như động kinh phát rồ : Đúng rồi hãy tận dụng đất do lâm tặc phá rừng làm khu resort cao cấp dành cho ma nào bị chết do tai nạn giao thông.
Thấy ý kiến quá đã cộng với sự lưu lóat của ma Rock làm tắc kè chưng hửng: Ủa ! sao ông là người Anh mà sao rành tiếng việt quá. Để giải thích ma nữ Huyền Thanh giải đáp: đúng là tắc kè chưa thành ma nên không biết. Này nhé. mỗi khi đã thành ma chính cống sẽ được một số quyền năng, thí dụ đi từ tỉnh này sang tỉnh khác, từ nước này sang nước kia chỉ trong chớp mắt. còn ngôn ngữ thì nói tiếng nước nào cũng được, nhờ thế nên ma Rock chuyển hệ tiếng anh sang tiếng việt dễ như ăn cháo, hiểu chưa ? .Nghe tới đây thì đến lượt ông nhà văn rú lên như còi chữa cháy: Tuyệt vời làm ma sướng hơn người sống, lần này đến phiên ma nữ Huyền thanh thắc mắc :Sao thế? Ông nhà văn chộn rộn đáp: hồi còn sống tôi học anh văn mãi mà không được lấy một chữ, nay không học mà nói được như gió thì quá tuyệt vời,hơn nữa đi du lịch khỏi tốn tiền quá đã.
Trở lại nội dung chính: Ma Rock tuyên bố :Bắt đầu từ nay Một là: tất cả chúng ta là anh em một nhà, không phân biệt màu da sắc tộc ai đồng ý giơ tay.100% giơ tay. Hai là: ma chính cống phải có trách nhiệm giúp những ai gần giống ma trở thành ma thật.100% giơ tay. Ba là: Cùng nhau xây dựng resort cao cấp dành cho các ma nghĩ dưỡng. 100% giơ tay. Ai có ý kiến thắc mắc xin mạnh dạn nêu ý kiến.
Hai hình nhân mất tay, mất chân đồng thanh thắc mắc: làm thế nào để mau thành ma thật.
- Dễ ợt, với mật độ xe cộ lưu thông qua lại dày đặc như hiện nay thì những hình vẽ bằng sơn của các anh sẽ mau chóng mòn rồi biến mất, trường hợp có khó khăn thì ta mua xăng thơm chùi là sạch trơn.
- Chúng tôi không được phép vượt quá 50m thì làm sao về tới nhà để ăn đồ cúng.
- Dễ hù. Một là ăn ké với ma nữ, hai là cử ma nữ Huyền Thanh về nhà hai anh báo mộng để người nhà đem đồ cúng tới ngã tư này thờ ké ở thủ kỳ đây.
Ma đậu hủ thắc mắc: Tôi hiện có ba đứa con còn sống làm sao để chúng nó bớt khổ?.
- Dễ ợt. Chuyện này tự bản thân ma đậu hủ tự giải quyết được, có nghĩa là ma về báo mộng làm cho trúng vài cặp lô độc đắc thì bọn chúng thành tỉ phú ngay.
- Mèn đét ơi ! sao lâu nay tui nghĩ không ra. - Tại ma ít học nên chậm hiểu thôi.
Tắc kè bông thắc mắc: tui không thành ma thật cũng được nhưng muốn ở resort cho sướng thì làm sao đây?
- Quá dễ chúng ta là ma, ta tự làm resort thì đố ai dám cản, tài chính là chuyện nhỏ, ta cứ vào ngân hàng lấy ra vô tư. Đúng không ?- Ai còn ý gì nữa không?- Nhất trí 100%.
Vậy để ăn mừng cuộc họp thành công tốt đẹp tôi: ma Rock đề nghị tất cả cùng sang Hawwai du lịch cho sướng cái thân ma, ai nhất trí giơ tay. 100% giơ tay.
Tất cả nhắm mắt chuẩn bị. Một. Hai. Ba : Xuất. hai giây sau : Nhập.
Phù. tất cả các ma đã có mặt ở Hawai. Sướng.

Thứ Năm, 17 tháng 7, 2008

ĐÂY RỒI. CƠ HỘI LÀM ĂN

Ngày 14/07/2008, tại khu du lịch núi thơm (long thủy tuy an) UBND tỉnh phú yên đã tổ chức lễ trao giấy chứng nhận đầu tư và 21 dự án được trao thông báo chấp thuận chủ trương đầu tư.
Qua thông tin trên Doanh nghiệp Bình SVC có nhận định: ĐÂY RỒI. CƠ HỘI LÀM ĂN.
Quy mô: quá lớn. Phú yên đã có nhiều bước đột phá về thu hút vốn đầu tư FDI, và doanh nghiệp nội hoạt động về công nghiệp, du lịch.
Vậy để góp phần tạo sản phẩm phục vụ du lịch Bình SVC đề nghị : các bạn hữu cùng nhau nghiên cứu phối hợp làm ăn.
Báo chí, truyền thanh, truyền hình phú yên tăng cường đưa tin ảnh bài PR cho các khu du lịch đồng thời PR sản phẩm mỹ nghệ dừa Phú Yên, có thỏa thuận hoa hồng hấp dẫn.
Tại sao không? đầu tư du lịch đang ở nơi ta, truyền thông đang ở nơi ta, sản phẩm mỹ nghệ cũng đang có sẵn nơi ta. Thế thì tại sao ta không làm ? Quý bạn chỉ dành ít phút PR miệng về SVC. Quý bạn sẽ nhận được sự hài lòng. Mong có sự phản hồi ý kiến.
Trân trọng cảm ơn.
Bình SVC

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2008

Đời mà (người chơi không được thì chơi với cây kiểng)


Bất kể nắng mưa,. vườn kiểng nhỏ trên sân thượng được tôi chăm sóc tận tình, những chậu kiểng sung sướng đón chào tôi hai bận của một ngày. Cậu Sung vểnh vểnh lá nhìn tôi nhắc: Ông chủ à, ngày mai bị cúp nước ông nhớ trử nước nhiều nhiều nha . Tôi trả lời nó bằng nhát kéo điệu nghệ hớt đi một cọng lá già xấu xí, thấy tôi chăm bẳm anh sung, cô si tức mình lên tiếng:- Ông chủ ơi kiến nó cắn em. Tôi cười khà khà: - con ranh, kiến nào cắn, mày chuyên môn so bì. Thấy tôi vờn vờn cây kéo, cô Si rung cành dữ dội :- Em đẹp rồi ông chủ ơi không cắt nữa.- Chà chà trứng đòi hơn vịt, đưa kéo băm liền hai phát, dáng si thanh thoát hẳn ra.- Sao đẹp không ? - Dạ hết sẩy.

Thấy nàng si long lanh ánh nước, cội thông già ầm ào khiếu nại: - Còn tôi nữa ông chủ ơi. Tôi liếc xéo: - Mày lo quá, hãy đợi đấy lớn rồi đừng làm nũng với bọn em út. Trên đầu tôi giàn bầu hồ lô gào inh ỏi:- Khát quá ông chủ ơi. - Tương hai sô nước, cho gốc bầu ngập lụt luôn.

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2008

Hổng dám đâu

Thời sự nóng hiện nay là : Lạm phát. Tiết kiệm. Chống lãng phí.

Các báo đăng : Nguyên thủ đi công du bằng vé máy bay thương mại, dùng máy bay quân sự để công cán thay cho chuyên cơ, cán bộ công chức, lãnh đạo chính quyền, xếp các sở, các doanh nghiệp là người phải nêu gương đầu tiên. Hổng dám đâu. được thế thì dân đại phúc.

Muốn gì thì muốn, tôi là xếp của một sở, đương nhiên phải hơn cấp dưới, dáng vẻ tôi buộc phải uy nghi đĩnh đạc hơn, bước ra đường phải dùng ô tô, văn phòng phải có máy lạnh, nói chuyện với tôi phải thưa trình rạch ròi. Tiết kiệm các khỏan đấy sao được ? Hổng dám đâu, xếp phải khác biệt với lính, lại càng khác biệt với dân, đấy là chân lý, là quy luật của cuộc sống.

Cái gì ? Anh vào một công sở, một ủy ban phường, thành phố, tỉnh . Vậy ai cần ai ? rõ ràng là công sở đâu có cần , tự dân đến công sở để cần, muốn giải quyết cái sự "cần" thì dân tự phải biết thế nào là" lễ độ". Một cửa giải quyết ngay. " Hổng dám đâu ", giải quyết cái rẹt, dân biến mất tiêu thì đào đâu ra cái " ??? ", nhẹ nhẹ thì giải quyết cà phê, thuốc lá, nặng nặng thì giải quyết bữa nhậu cuối ngày, bề thế hơn thì dành dần mua ô tô cá nhân.

Hổng dám đâu, ai tiết cứ tiết, còn tôi thì "tiết canh" cho chắc ăn.

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2008

Đời mà (người chơi không được thì chơi với chó)

Con người khi không ưa nhau tất nhiên hơn hẳn chó về mặt thù hằn, chó nổi điên lên cùng lắm là xơi một phát rồi quên, người nổi điên lên hận thù đến ngàn năm chưa chắc đã tha. Vậy người nào xét chơi không được thì nên tránh xa, nên nhịn là tốt nhất, ra đường lỡ gặp thì bái bái cầu hai chữ bình yên.
Nhiều lắm, xã hội bây giờ loại người thù vặt nhiều vô kể, có bỏ lên núi tu vẫn gặp như thường. Thôi chơi với chó cho yên thân.

Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2008

TỜ VÀNG BẠC

Sáng sớm, xe tang đi qua, kèn trống bi ai não nuột, mặt đường vươn vãi những tờ vàng bạc dành cho người quá cố.

Tờ vàng bạc có hai màu, sấp trắng, ngữa vàng, với đoạn đường ngắn, xe tang đi qua, người nhà hào phóng tung lên không gian hàng trăm tờ vàng bạc, để cho nắng sớm có cơ hội vuốt ve lên những tờ sấp ngữa như an ủi một số phận, một cuộc đời lận đận.
Những chiếc xe honda vụt qua , có chút gió dăm tờ sấp ngữa lăn theo chút đỉnh rồi dừng lại, những ô tô lướt qua, nhiều chút gió cộng lại cuộn hàng chục tờ sấp ngữa vút lên cao, nghễu nghện tung hoành với trời đất rồi hạ cánh xuống những gốc cây bên vệ đường. Giây lát sau mặt đường sạch trơn bóng loáng không chút dấu tích gì của những tờ sấp ngữa dành cho người đi xa.
Đấy ! Vàng bạc đấy hãy xài đi cho thỏa chí tang bồng.
Đấy ! sống cả đời bon chen, cuối cùng chỉ là ảo ảnh.
Bà vợ mặc áo tang, trở về sau khi lo cho chồng mồ yên mả đẹp. bà đứng trước cửa nhà bần thần, chợt thấy tờ sấp ngữa còn sót lại vương trên bậc thềm, bà lại gần định nhặt lấy, nhưng có một điều làm bà chú ý. Tờ giấy nằm sấp, màu trắng.
Thế là đúng rồi ông chồng ạ ! cả đời ông vàng chạch, đeo đuổi những gì không tưởng, huyền hoặc CHẲNG NÊN CƠM CHÁO GÌ ? giờ đây về với vĩnh hằng bằng một màu trắng tinh khôi thì còn gì hạnh phúc hơn, hãy rủ bỏ tất cả ông ạ, hàng ngày tôi sẽ cúng cơm ông, bình sinh ông thường thích gì? thịt heo, thịt chó, thịt gà, không phải à, thế thì rượu có phải không? tờ sấp ngữa trên tay bà rung rinh, đúng rồi, ừ thì rượu, tôi sẽ để trên bàn thờ ông hẳn một can rượu. Tờ sấp ngữa trên tay bà lại rung rinh. Sao ?, không chịu à. Thôi thì hẳn một chai rượu ngoại được chưa ?.Tờ sấp ngữa im lìm. Bà vợ nở nụ cười mãn nguyện:
- Chỉ một chai trên bàn thờ thôi nghen ông, thêm một giọt cũng không bao giờ có.
Bà vợ thay đồ tang, mặc cái váy vào, lại bàn thờ thắp cây nhang cho ông rồi xách xe đi miệng lầm bầm như khấn vái: Tôi phải sống ông ạ, đời còn quá đẹp, phần ông, ông hãy ngủ đi.
Tiếng xe nổ dòn dả, một nụ cười trên môi, một cây nhang vừa thắp, một sinh linh về với trời cao.
Hết sáng là chiều, hết chiều đến tối, hết tối là xong một ngày, mai là ngày mới cứ thế tiếp diễn, ai số chết sẽ chết, ai sống sẽ sống. Không có ông ,vành môi tôi vẫn tô son hàng ngày, vẫn phải cười tươi với thế gian khốn nạn này. Trên bàn thờ ảnh người đàn ông có mái tóc dài bạc quá nữa hình như đang nở nụ cười mím chi.

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2008

Tình cu

Thường sáng sớm, tôi có thói quen ngồi đồng trước cửa để quan sát mọi sinh hoạt khởi đầu của một ngày, bên kia đường ngang tầm với căn gác gỗ tôi sống có làn điện cao thế băng qua, Mặc kệ những ồn ào bụi bặm, xe cộ ầm ào dưới đường nhựa, trên làn điện cao thế cặp cu vẫn vô tư ngã ngớn, phía dưới là tàn cây hoa sữa rậm rạp. Chúng ngó nghiêng như giận hờn rồi chợt tung cánh biến mất trên trời cao.
Thật nghịch ngợm chúng bay vút trở lại, ngó nghiêng rồi biến mất, rồi trở lại ngó ngó vào nhau. Cườm trống xòe cánh lật phật tỏ vẻ bực mình : Sao cườm cứ theo anh ?. - Cườm mái dè dặt : Đâu có chổ để em về. - Thế ! lâu nay ở đâu ?. - Em ở gần đây, giờ gia đình ấy xuất cảnh rồi. - Sao họ không mang cườm đi ? - Ai biết, chắc họ không muốn.- Giờ cườm tính sao đây ?- Không biết, có lẽ em theo anh. - Không được đâu anh một thân một mình cườm theo sao tiện. Cườm mái lắc lắc mình:- Vậy em biết về đâu?. - Khó nhỉ, thôi được từ nay cườm theo anh khổ ráng chịu nghen.
Thời gian tiếp theo, cặp cu biến mất, khỏang nữa năm sau chúng xuất hiện trở lại, vẫn trên làn điện cao thế quen thuộc, bên cạnh chúng là cặp cu con bé tẹo xinh xắn, trông chúng vô tư và vô cùng hạnh phúc.
Một khỏang thời gian lặng đi, câu chuyện "tình cu" vẫn chưa chấm dứt ,sự có mặt thường ngày của cặp cu này luôn làm tôi thắc mắc. Tại sao giữa một lòng thành phố tấp nập, đông đúc ồn ào xe cộ chúng nó vẫn bình thản một cách lạ kỳ, tưởng chừng như không điều gì có thể tác động đến bọn chúng. Con người, xe cộ, âm thanh những yếu tố này đối với chúng không là cái gì cả, vẫn cứ lanh quanh ở đọan có làn điện cao thế. Được nhìn những cánh chim lao chao trên không trung hàng ngày, tôi cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn. Cuộc sống quá phức tạp, muốn đạt được sự đơn giản quả không dễ chút nào, sân si, buồn giận ganh đua biến con người thành những cổ máy vô tri, sống với nhau chẳng khác gì đang diễn một vở kịch.

Ý kiến về sửa blog (đào tấn trực)

Đề nghị đào đức tuấn nhiệt tình sửa gấp Blog cho đào tấn trực (vì cùng họ đào) hơn nữa chẳng giống ai, chấp nhận khỏan chung chi: tổng cộng 02 két bia 50, thời buổi này làm gì công xá phải rõ ràng. chấm hết. bình svc.

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2008

Văn chương kiểu Blog .

Thật ra "blog" xuất hiện ở Việt Nam khá lâu, phát triển chủ yếu ở Sài gòn , Hà nội, dần dà lan ra các tỉnh thành, con gà tức nhau vì tiếng gáy, mày có thì tao cũng có chứ kém gì . Thế là đua nhau mở blog, ăn blog, ngủ blog, đi toa lét blog, nhậu blog . Tôi không thể đứng ngoài cơn lốc (log) này được, thế là mở một cuộc hành trình tìm hiểu xem blog là cái quái quỷ gì?.
Vào trang báo điện tử VNEXPRESS, click ô đời sống có mục cửa sổ blog. Đọc:
- Con chó mù. (lenguyen's log), hoản sinh con vì lạm phát (haiha'slog), Xin lổi ,em là gái đã có chồng (hanhphuclacothat's log) và một loạt bài blogger khác tôi thấy hay quá. Văn của họ viết trên log nhẹ nhàng, thật thà, ít trau chuốt đao to búa lớn, đa số là nghĩ sao viết vậy ,sữa chữa chút đỉnh, mang tính tỉ tê tâm sự chia xẻ là chính, họ không lấy log làm một kênh xa lộ thông tin, rao bán mời chào lung tung, họ đớn đau, buồn rầu, bế tắc, stress, qua log họ tìm được sự giao lưu đồng cảm.
Văn của log khác hẳn văn đăng báo, log trần tục, log thật thà, do chỉ là cửa sổ ít đại chúng nên log dể trãi bày và đời hơn.

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2008

Thông báo

Blogger " binhsvc. blogspot.com xin thông báo: sẽ viết 02 truyện ngắn, nội dung như sau :
1. Bài "TÍT" mô tả có con chó dạng quý hiếm, bị thất lạc hơn năm, tình cờ chủ nó gặp lại được ở bãi rác lớn ngoài thành phố, ly kỳ ở chổ khi gặp lại chủ nó phải gọi tên nó đến ba lần, con tít mới mỏi mệt ngước đầu lên, hướng về có tiếng kêu bằng đôi mắt u uất trầm đục, thấy chủ nó nhào tới , lăn xoài ra đất, cử chỉ quen thuộc của nó mỗi khi cảm thấy hài lòng. Chưa hết, điểm quan trọng của truyện là cái sướng của chủ con "Tít" bởi ngoài "Tít" còn có thêm bốn cún con đẹp tuyệt vời.
2. Bài " Ngọn mướp chui qua lổ cửa sổ gió" Mô tả dây mướp nhà bên cạnh chui qua cửa sổ gió của nhà bên cạnh, rồi một ngày có cô bé đẹp như mơ sang đòi những trái mướp đã lớn, tình tiết đòi mướp ly kỳ hấp dẫn.
A lô.. A lô đợi đón xem, có khả năng hết năm 2030 xong phần bản thảo.

Vài dòng cho N.L. Thắng (huế)

Tới lúc này ngồi trước cái com piu tơ tôi không hiểu nhân dịp nào biết (quen) được nguyễn l.Thắng. Chỉ biết rằng con người này họ tên Nguyễn l Thắng trú quán thừa thiên huế làm nghề dạy học, rồi sao nữa ? Ờ ! cá Ồ, bãi biển.... Rồi sao nữa.... ( gox toi dday. lộn ,chuyển phông chữ sang tiếng việt) gõ tới đây buộc phải ngừng để ngủ dưỡng sức xem trận tứ kết croatia, bồ đào nha.( kết quả 1 - 3 nghiêng về bồ đào nha )
Đúng 6h43 sáng thứ bảy ngày 21/06/08 viết tiếp vài dòng cho NLT. Rồi sao nữa.... lờ mờ hiện ra trong đầu, cái gì tù mù na ná như điệp ngữ tình, hán nôm hán việt gì đấy. Đúng rồi hình như tôi được tặng tập thơ điệp ngữ tình, nhưng giờ này tập thơ ấy đang ở đâu ?..Rồi sao nữa....?
Tôi không phải là chuyên gia về thơ, nên thấy cái tên điệp ngữ khúc này sao rắc rối khó hiểu quá, nó là cái gì ? đúng là thầy giáo dạy hán nôm nên từ ngữ có phần lấn cấn. Cuộc đời này hết sức trần trụi, trần trụi đến ngiệt ngã, cái mốc xì đi nhậu mà trong túi không có 2000 đồng mua bì đậu phụng , thế mà đòi làm chủ doanh nghiệp. Gõ tới đây, nhớ ra rồi do thằng đào tấn trực trú quán đâu ở tuy an. Cái thằng này ngu đại hạng nhằm ngày dân phú yên đang ở thời kỳ cháy túi lại bày đặt giới thiệu người quen ngoài tỉnh, không khéo lại mang tiếng dân nẫu không biết đãi khách. (gõ tới đây xin nghĩ, tới giờ làm việc, hẹn tái bản).
Gõ tiếp.đi tìm tờ báo để kiếm thông tin cần thiết thì lòi ra tập thơ, lật lật ái chà chà, giỏi nhỉ, chữ nghĩa ở đâu lắm thế? tới 54 bài thơ, in vòng vèo 99 trang, giá bán 20.000 đồng, bài cuối cùng có tựa "Chân dung tự họa", trật lất, bài chân dung tự họa trang 95 chứ không phải 97 theo mục lục, sai trang là chuyện nhỏ, đây mới là chuyện lớn, chân dung là gì? là chính mình đấy, và tự họa chính mình là chuyện ghê gớm, "khói thuốc bềnh bồng mở cõi thiên di" bá láp NLT hút thuốc bao giờ, không hút làm sao hiểu được cảm giác bềnh bồng, cõi thiên di là cõi gì ? có phải là di chuyển đến cõi thiên đường, mà hút thuốc gì đến nổi phải mở cõi thiên đường, đích thị là ma tuý.
Đọc cuối trang xong giờ xem đầu trang. Cực kỳ khủng khiếp.Tác phẩm thơ đã in; Điệp ngữ tình, NXB Hội nhà văn, 2006. Sắp in: 1008 bài thơ thiếu nhi. Cực kỳ chấn động, thơ văn mà chơi cả ngàn bài, đâu phải chuyện đùa, hơn gấp ngàn lần ba cái kỷ lục của ông Bình SVC.( Tặng NLT bài thơ: Gà trong mục thơ ba chữ. chấm hết)

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2008

Tôi và báo chí

Là chủ một doanh nghiệp tèng tèng, kỹ năng yếu mọi mặt, biết rõ mình là ai? đang làm gì?nên tôi chịu khó bù đắp kiến thức bằng cách đọc sách báo truyện (ta ,tây) thơ văn hò vè đại loại là không chừa thứ gì. Thấy gì hay ghi chép vào sổ tay nhằm có gì bắt chước, dần dà tôi phân biệt được thế nào là thông tin kinh doanh, thông tin báo chí, thông tin hành lang, tin vịt, có điều tôi chưa đủ trình độ phân biệt thế nào là văn hay văn dở, thơ hay thơ tồi. Tôi cho rằng người mà viết được hàng trăm chữ là thuộc loại đại tài , lác lác xì ra thơ như ăn cơm nguội.
Bởi vậy khi ra đường nghe ai bàn về thơ văn chử nghĩa tôi nể lắm, hết sức chăm chú nghe nhằm học tập, nhất là được chính các nhà văn, nhà thơ, nhà báo tiếp chuyện, trên cả tuyệt vời, có bận được một nhà thơ đọc cho nghe bài ruột dài hơn mấy chục dòng nể quá tôi xin chịu dăm bầu bia để tỏ lòng bái phục.
Chơi rồi nhiễm, tôi cũng cố làm thơ, đây nhé : ( chủ đề xin đặt sau)

Em đầu dốc .nhìn lên
Với khoảng trời vàng óng

Anh cuối dốc .nhìn ngang
Một vòng tròn cố định

Đầu ! cuối dốc.

Xa không xa.
Gần không gần.

Vẫn là khoảng cách.
Hãy lên đây với em.

Gần trời em đi đi
Thiên đường hơn trần gian

Bài thơ trên nghĩ mãi, không biết lấy chủ đề là gi? bèn lấy đại chủ đề là Dỡ tình, có nghĩa là tình dỡ dỡ, ươn ươn.(chữ dỡ dấu hỏi hay ngã)

Thơ ba chữ ;Tiền

Nhờ quyền cước
Có lắm tiền
Biết làm gì
Đành đi nhậu
Bo các em
các em cười
Thêm chút nữa
Xin chấm hết

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2008

Thơ ba chữ: Vịt

Về quê chơi
Thấy đàn vịt
Mua một con
Giá trăm ngàn
Đem ướp nướng
Kèm ít bia
Hết con vịt

Thơ ba chữ : Gà

Con gà cồ
Con gà mái
Sáu tháng sau
Có bầy gà
Đợi tơ tơ
Kèm chai rượu
Hết sạch

Binh svc và cuộc sống

Biết rằng cuộc sống lung linh nhiều thiên đường địa ngục, không thể biến ao thành hồ, biến biển ra suối. Nói thế không có nghĩa là cuộc sống đã được xắp xếp theo lộ trình tóan học, cứng như gang thép, đời vẫn dành nhiều hy vọng cho những mảnh đời nghiệt ngã.
Ngày mới, muốn đi ăn sáng uống cà phê để tâm hồn được phê phê, chắc hẳn rằng phải có ai đó đang bứt rứt lăng xăng bên đít vợ xin ít ngàn, đấy . Trên đời này ngòai tình ra buộc phải có tiền, tất nhiên kẻ có tiền, uống cà phê ăn sáng là chuyện nhỏ như hột ớt bột, áp phe chạy mánh, lừa đảo, quyền cước mới là chuyện lớn, đại sự. Tiền rủng rỉnh, biết để làm gì? xây nhà tiền ức, ăn uống thả dàn mua xe tiền tỷ, chuyện ruồi. Có tiền đi đóng tiền ngu mới là chuyện lớn, có tiền mà không biết bo là thứ đại ngu. hết.

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2008

Quyết định phạt (số 01)

Quyết định phạt số:01/CLB/ĐR
Căn cứ quy định nguyên tắc tự do của : hội đồng Blogger tỉnh tuy hòa, nay đồng blogger nhất trí ra quyết định phạt như sau:
1. Phạt Blogger daoductuan.blogspot.com 01 két bia 50 , tội trạng: tự động thành CLB blogger Đà rằng, địa điểm do blogger bị phạt chọn.
2. Phạt Blogger Ngophanluu.blogspot.com 01 két bia 50, tội trạng: tự động nhập xóa blog, địa điểm: cùng một chổ do blogger Tuấn chọn để cho nhiều.
3. Các Blogger có tên như trên chiếu quyết định thi hành, không được cự cãi.
4. Thời gian thi hành: chiều nay (ngày 15/06/08)
5. Quyết định này được bắn lên vi na sát để truyền tới com piu tơ của các đương sự. chấm hết. quyết định đã xét đến các tình tiết giảm nhẹ
người tạm ký
binhsvc. blogspot.com

Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2008

Xuất bản Online ?

Trước đây viết văn làm thơ là một công vịệc cá nhân kín đáo, muốn công bố tác phẩm không phải là điều dể dàng, cần phải qua một lộ trình nhất định, nhà văn nhà thơ hoàn chỉnh bản thảo, nhà xuất bản xin giấy phép, biên tập, in rồi mới đến độc giả.
Nay, chỉ cần lên máy nhấp chuột là tác giả có thể "xuất bản online" ngay mà không sợ kiểm duyệt cắt xén của biên tập, có vài nhà văn cấp tỉnh mới vò vẽ "xuất bản online" đã vội cho rằng : blog của tui là văn học là đỉnh cao của văn chương, trí tuệ. Thông thường các tác giả hay "post" những tác phẩm cũ rích của mình lên mạng khiến cư dân mạng đau đầu bởi không tìm được điều gì mới mẻ cả, thực tế hiện nay trên mạng có vô vàn văn thơ, truyện dài, truyện ngắn, độc giả họ có quyền chọn lọc, hay khen dỡ chê .
"Xuất bản online" Blog phong trào thoạt qua về mặt kỹ thuật thì đơn giản, nhưng phần nội dung thì không đơn giản chút nào, là cái bục giảng kinh hàng ngày của cá nhân mà giảng tào lao xịt bộp thì có ngày blog của mình ăn phải bom tấn như chơi. Vậy hết sức bình tỉnh, khoan đưa mình lên cao quá.

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2008

Ấy Ơi

Một ngày rảnh điên điên xách xe dạo thành phố, thấy và dính líu ít chuyện.
Chuyện một
Tấp xe vào quán bún vỉa hè. - Cho tô bún riêu, mụ bán bún đáp liền: - bán chớ không cho. - Ô kê một tô sáu ngàn miễn chả cá. - có ngay.
Mụ bán bún mau mắn, tôi tò mò quan sát : con mụ đẹp thiệt, bán bún mà tay chân tỉa tót sơn đỏ chót, miệng dẻo quẹo, thấy
ưa liền. Đặt tô bún xuống bàn kêu cái cạch: đàn ông mà cột tóc, tôi nhướng nhướng : Ủa ! ăn bún nợ được không ? - Không . Thế thì ai đụng chạm gì mà nói tới tóc tai, sáng sớm chưa đánh ai đó nghen, - Ồ chơi luôn. Lạ như không, đối đáp như tựa quen thuở nào. Đã thiệt.
Chuyện hai.
Chiều 4h30 ghé quán nhậu lạ lề đường - Ủa ! sao lại là em, - Anh em gì ở đây ? - chớ kêu bằng gì? - kêu bằng ấy . - Ừ ! thì bằng ấy, - Ấy ơi, - Gì anh, - Anh em gì ở đây, - chớ kêu bằng gì ? - Cũng kêu bằng ấy, - Ừ thì ấy.
- Ấy ơi , uống gì?
- Ấy à, có bia seiger không ?, xì ! thời buổi này ai uống sây gơ. Trời ! cái miệng dẩu dẩu ra đẹp thiệt. - chớ uống thứ gì? - Hây nơ ken được không ?, đại gia mà uống sây gơ. Nghe hai tiếng đại gia tôi ngờ ngợ : Í à ! mụ này muốn chơi trò gạ gạ. - thôi 50 , - được có ngay.
- Ấy ơi, lấy luôn hai ly, - chi, một người cần chi hai ly. - một ly dành cho "ấy" ngồi uống luôn, con mụ "ấy" nghe thế nhìn he hé: được thôi.
"Ấy" dọn bia, ly ra ngồi đối diện thong thả khui, thong thả rót,-. Tợp một phát cạn sạch ly bia tôi chỉ tay vào ngực mình hỏi: sao biết "ấy đây" là đại gia ? Xì có thế mà cũng hỏi, cứ thấy cha đàn ông nào mà cột tóc, mặt dại dại biết ngay là đại gia.
- Cứt, ấy dám cho đây là đa dại à?
- Đàn ông gì mà tục quá.
- Không tục thì đào đâu ra thế gian này.- Ồ ! có lý.- Không có lý sao là đại gia .
- Ấy nè ! chồng con ra sao ? - Chồng đi đứt, one
- Wonderful, đứt T hay C, đẹp đứt đuôi, exactly là gái một con.
- Ăn nói kiểu gì thế, đứt T.
- Good, what your name.
- Ấy .
- Sáng bún chiều thế này ?. - Ừ ! có sao đâu.
- Con đâu, - chi ? - cho ấy đây nuôi.
- Dạn thiệt, cười thử xem sao?
- Cần quái gì cười, thích thì nuôi .
Ấy có vẻ thích thích cầm ly bia lên dứ dứ: Dzô.
Tôi cười buồn, đúng là hương hoa sữa đầu mùa,,thơm in ít thôi, cái gì thái quá sẽ bị viêm đủ thứ, cái ngữ này dễ gì chết yểu: dzô.
Ấy à. Ấy ơi. Tính tiền hết chuyện.

Ngồi Đồng

Tôi có thói quen đúng 5h30 sáng ,hay xách ghế ra ngồi đồng trước cửa nhà, người quen có việc sớm ngang qua thường gặp cảnh ngồi đồng của tôi , gật gật : Gớm, mới sáng sớm đã bày đặt tư duy.
Qua trận nhậu chiều, tối ngủ vật vờ, sáng ra ngồi đồng chờ bà bán bánh canh dọn hàng kiếm chút nước cho đỡ xót ruột chứ tư duy tư tưởng gì ?Nhờ tật ngồi đồng , nên được chứng nhiều cảnh đời sinh động tạm gọi là "chất liệu sống" để ngày hưu về thất nghiệp làm nghề viết văn kiếm ít tiền độ nhật. Nay nói thật tôi thèm viết ghê gớm, thèm làm tổng biên tập báo tư nhân ghê gớm nhưng chưa dám, chỉ chuẩn bị thôi, nội có việc "chuẩn bị" phải mất khỏang 20 năm ngồi đồng, đi, nghe, thấy, sống (không có viết) bởi viết không được, non tay quá, chữ nghĩa thủ công mềm xèo.
Hàng ngày tiếp xúc các bậc chữ nghĩa tôi hãi quá, có câu dài 16 chữ giờ rút lại còn 6 đến 8 chữ cũng dễ như không....Hãi quá , có câu viết đơn giản mà chứa đựng tới năm bảy ý, năm bảy tứ, ghê gớm quá, hãi quá tôi thì chịu. Xin học tập làm người chuẩn bị thôi cho chắc .

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2008

Blog èn ờ rô (and euro)

7/06/2008....Trước màn hình TV là ba thân hình nhợt nhẽo dặt dẹo, đặc trưng cơ bản của sự thiếu vận động ,ba ông Trương nhớt, bình còi, đức sên đang sương sương chờ trận mở màn bảng A giữa chủ nhà Thụy sĩ, cộng hòa Szech. 23 h Téc téc cha trọng tài gì đấy nổi còi khai trận.
Trừ hai ông thủ từ, những cặp giò còn lại ra sức rượt giành trái banh bằng trái dừa khô lên lên xuống xuống cái vạch chắn ngang sân. Trên TV cầu thủ dùng chân là chính dưới sàn nhà thì ngược lại chơi bằng tay là chủ lực, mười mấy đứa trên sân cỏ chạy hộc xì dầu kiếm được tiếng "dzô" sao chua như giấm, ba chúng tôi muốn "dzô" dễ ợt .
Hết hiệp một, hiệp hai cả ba ông dài dại hỏi qua hỏi lại đều không biết tỷ số là mấy, kệ mẹ nó biết chi cho nặng phao câu, bọn nó hì hục mãi mà có "dzô" đâu. Ngủ lấy sức ngày mai lên đề cương tham gia eurô tiếp.